"Cái gì?"
Lương Siêu cả kinh, lúc này mới phát hiện sắc mặt của Diệp Khuynh Thành bây giờ quả thực có chút khó coi, bờ môi khô nứt đến mức nứt da, hơn nữa bọng mắt cũng đã biến thành màu đen.
Rõ ràng là dấu hiệu trúng độc!
"Khuynh Thành, cô làm sao vậy?"
Vừa hỏi câu này, Diệp Khuynh Thành đổ đầy mồ hôi, chân tay bủn rủn, Lương Siêu vội vàng đỡ lấy cô, lúc này mới nhìn thấy sau lưng cô đã thối rữa một mảnh.
"Hừ."
"Đã như vậy rồi vẫn còn muốn tranh giành với bổn tiểu thư, cô thật đúng là chỉ cần mặt chứ không cần sống."
"Im ngay!"
Lương Siêu khiển trách một câu, cau mày nói: "Cô đã sớm phát hiện? Tại sao không nói với tôi!"
"Anh hung dữ với tôi?"
Đôi mày Tiêu Thi Nhã nhíu lại, giận dỗi nói: "Anh đúng là đồ không có lương tâm, đừng quên vừa rồi là ai cứu anh!"
"Hiện tại không có việc gì liền vì người phụ nữ khác mà hung dữ với tôi? Diệp Khuynh Thành bị thương mà không có nói cho anh biết, tại sao anh không hung dữ với cô ta đi?"
Lương Siêu: "......"
Cái logic này, nghe cũng hợp lí nhỉ.
Không thừa thời gian để cãi nhau với Tiêu Thi Nhã, Lương Siêu cố nén toàn thân đang đau nhức nhức kịch liệt, cõng Diệp Khuynh Thành lên chạy thẳng về phòng.
Vừa rồi hắn có xem qua đại khái mặt ngoài vết thương trên lưng Diệp Khuynh Thành, hẳn là vừa rồi không cẩn thận đã bị trúng nọc độc ăn mòn ở chỗ hung thú có thuộc tính độc.
Tình huống này nhất định phải mau chóng giải độc, xử lý mặt ngoài vết thương, nếu không một khi độc khí công tâm, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng sẽ thật sự phiền toái.
Tiêu Thi Nhã thấy thế, cực kỳ khó chịu mà nhếch miệng, cuối cùng vẫn là đi theo.
Đi vào gian phòng, thấy Lương Siêu lấy kim ra châm cứu cho Diệp Khuynh Thành, liền nói ngay: "Này, tình trạng thân thể bây giờ của anh còn chưa đủ thảm sao?"
"Cưỡng ép hao tổn Huyền khí để thi châm, đây là anh muốn đi xuống suối vàng với Diệp Khuynh Thành sao?"
Lương Siêu nghe vậy, bất đắc dĩ thở dài.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Tiêu Thi Nhã liếc mắt, sau đó vừa cởi quần áo cho Diệp Khuynh Thành, vừa nói: "Anh chỉ cần để ý điều tức khí cho mình đi, trước tiên tôi dùng Huyền khí của mình phong bế độc tố trong cơ thể cô ta trước, để độc khí không khuếch tán, giúp cô ta chống đỡ được 3-5 ngày không có vấn đề."
"Chờ anh khôi phục lại rồi thi châm giải độc cho cô ta sau."
"Ặc, cô..."
Thấy vẻ mặt do dự của Lương Siêu, Tiêu Thi Nhã lập tức đoán được trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenazzmoi.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Như thế nào, sợ tôi hại chết Diệp Khuynh Thành sao?"
"Tôi đây ngược lại muốn hỏi anh một câu, nếu bổn tiểu thư thật sự hại chết cô ta, có khi nào anh thật sự vì cô ta mà tới giết tôi báo thù không?"
Lương Siêu triệt để không phản bác được.
Cái này là vấn đề thần tiên* gì vậy chứ! (Vấn đề nan giải)
Nhưng mà nghĩ tới Tiêu Thi Nhã là một người tinh quái, tính tình vui giận thất thường, Lương Siêu cảm thấy vẫn không thể cứng rắn, hiện tại nương theo cô ta một chút thì hơn.
Vì vậy hắn liền lắc đầu, nói: "Sẽ không."
"Ha ha ha......"
"Tốt, đáp án này tôi thích. "
Tiêu Thi Nhã cười nói phất phất tay: "Yên tâm đi, tuy tôi là phụ nữ nhưng tâm tôi không có nhỏ nhen như vậy, không thèm làm mấy hành vi tiểu nhân như vậy."
"Huống hồ bổn tiểu thư còn muốn giữ Diệp Khuynh Thành lại để tiếp tục đấu nữa, sớm muộn gì cũng có một ngày cô ta sẽ tâm phục khẩu phục, như vậy tôi mới có cảm giác thành tựu."
"Anh thấy đúng không, chồng"
Một tiếng chồng này làm Lương Siêu thình lình giật mình một cái, cả người nổi lên một lớp da gà, cũng không dám đáp lời.
Sau đó thấy Tiêu Thi Nhã đã bắt đầu hành động thì hắn cũng ngồi xuống, trước tiên dùng kim châm phong bế mấy huyệt vị lớn trên người mình tiếp theo lại vận chuyển công pháp.
Thoáng cái đã qua một đêm.
Đến lúc Lương Siêu lại mở mắt ra đã là nửa đêm ba ngày sau.
Nội thương cơ bản đã được điều trị tốt bảy tám phần, ngoại thương thoạt nhìn có chút nhìn ghê người nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến toàn cục.
Thấy Diệp Khuynh Thành vẫn còn hôn mê, Tiêu Thi Nhã cũng ngã người ngủ trên giường, Lương Siêu định lấy cái chăn đi tới đắp cho cô ta, sau đó lại thi châm cho Diệp Khuynh Thành.
Nhưng chỉ chốc lát sau.
"Anh......"
Một tiếng gọi quen thuộc làm Lương Siêu ngẩn người, sau đó dây thần kinh trên toàn thân thần đều căng thẳng, mạnh mẽ nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh!
Chỉ thấy một gốc cây ngoài cửa sổ trăm mét có hai người đang đứng, một người người mặc áo đen đầu đội mũ rộng vành, người còn lại mặc một chiếc áo choàng của bé gái đứng một bên tán cây.
Đúng là Lương Nghiên!