Nghe xong, bác Tô lập tức hiểu ra ý của cô, không hiểu sao lại cười rồi khẽ thở dài: "Thôi được, thằng ranh kia sớm muộn gì cũng phải biết, chỉ là tâm ý của đại tiểu thư thay đổi nhanh quá, quả thực là làm lão hủ hơi kinh ngạc."
Tiêu Thi Nhã nghe vậy thì gương mặt xinh đẹp không khỏi đỏ lên, hờn dỗi trợn trừng nhìn bác Tô một chút, không để ý đến ông ta nữa mà quay người muốn rời khỏi.
Bác Tôt hấy thế vội vàng đuổi theo, nói: "Cần lão hủ đi theo ngài không? Dù sao..."
"Không cần." Tiêu Thi Nhã quơ quơ cây quạt, cười lạnh và nói: "Dù cho đám đàn ông thô lỗ đó cả vạn lá gan cũng không dám ra tay với tôi, bác Tô yên tâm là được."
"Được."
Nói đến phía Lương Siêu, sau khi trò chuyện hai câu với các cô gái để họ đỡ buồn thì đã rời đi theo Miller.
Nhưng vừa ra cửa đã thấy một chiếc Maybach nằm ngang bên ngoài biệt thự.
Cửa sổ xe hạ xuống, Diệp Khuynh Thành thò đầu ra nhìn về phía Lương Siêu, trong mắt mang theo một tia oán trách cùng u oán.
"Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà không nói với em? Hơn nữa nhìn anh như vậy là chuẩn bị đến Vạn Thú Tông à? Em có nghe nói đến tông môn kia, thực lực rất mạnh, trước khi đi không chuẩn bị nói với em một tiếng à? Rốt cuộc anh có biết người ta lo lắng cho anh đến mức nào không?"
"À..." Lương Siêu nhất thời hơi xấu hổ, không phản bác được.
Từ lần trước cứu Diệp Khuynh Thành khỏi vụ tai nạn liên hoàn do Diệp Tiêu giăng ra, Lương Siêu biết quan hệ giữa mình và cô gái này đang ấm lên rất nhanh. Dù họ không làm rõ, cũng chưa triệt để xác định, nhưng trong lòng đều hiểu rõ sự mập mờ này.
Cho nên trước khi đi không nói với đối phương một tiếng thật sự hơi quá đáng.
"Thật có lỗi, hiện tại anh không có tâm tình giải thích cái gì, chờ anh trở lại sẽ..."
"Được rồi, đừng nói nhiều lời, lên xe đi, em đưa anh đi."
"Anh đưa em?"
Lương Siêu khẽ giật mình, sau đó không cần suy nghĩ mà lập tức lắc đầu, nhưng vừa hé miệng còn chưa lên tiếng thì Diệp Khuynh Thành đã nói: "Yên tâm, em không lên núi cùng anh. Chỉ đưa anh đến thành phố của Vạn Thú Tông rồi em lập tức trở lại, vậy được chưa?"
Lúc này, các cô gái đều đi ra.
"Lương Siêu, để Diệp đổng sự tiễn anh một đoạn đường đi."
"Đúng vậy, đi nhanh về nhanh, mang Nghiên Nghiên về rồi ban đêm em tiếp tục ôm co bé đi ngủ."
"Diệp đổng sự, trên đường đi cô cũng khuyên con lừa bướng bỉnh này một chút, chỉ cần Nghiên Nghiên không có việc gì, bình an mang người về là được, đừng tiếp tục làm lớn chuyện, vậy cũng không tốt cho anh ấy."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!