Trong lòng Ngọc Long Uyên đột nhiên xuất hiện dự cảm không tốt lắm.
Ông ta vội vàng mở mắt nhìn lên, chỉ thấy cháu trai bảo bối đã bị Lương Siêu đá văng bay về hướng mình.
"Thiên Bá!"
Ngọc Long Uyên kinh hô một tiếng rồi vội vàng tiến lên đón lấy Ngọc Thiên Bá, gấp gáp hỏi: "Thiên Bá, cháu thế nào? Hắn có làm cháu bị thương chỗ nào không?"
Lúc này Ngọc Thiên Bá lộ ra vẻ mặt đau đớn, trong lòng thầm mắng ông nội mình là đồ ngốc mắt mờ! Mình luôn ôm lấy phần bụng mà con mẹ nó không thấy được sao! Còn không ngừng hỏi cái cọng lông!
"Cháu, đan điền của cháu, bị họ Lương, Lương... Phế!"
"Cái gì? !"
Ngọc Long Uyên nghe vậy thì kinh hãi, vội vàng khoác lên cổ tay Ngọc Thiên Bá để kiểm tra tình hình, vẻ kinh hãi trên mặt biến mất, sắc mặt trở nên càng âm trầm.
Đan điền bị chấn thành mảnh vụn, không có khả năng chữa trị được, kinh mạch toàn thân cũng bị hủy tám phần!
Đừng nói là tu võ, dù là một người bình thường cũng không làm được!
Không nói đến chuyện sau này Ngọc Thiên Bá đi đứng không được mau lẹ nữa, cả đời không thể rời khỏi xe lăn, hơn nữa dù điều trị như thế nào cũng sẽ vướn phải mầm bệnh đáng sợ! Nếu như không có thiên tài địa bảo, linh dược cứu giúp thì tuổi thọ cũng không đến mười năm!
Nghĩ tới những hậu quả này, Ngọc Long Uyên đang chậm rãi để Ngọc Thiên Bá nằm ngang rồi đứng dậy, caay6 côn hắc thiết trong tay bắt đầu "Ong ong..." Rung động.
Thấy vậy, Lương Siêu vẫn không nhìn thẳng giống như không thấy gì.
Hắn cùng cấp với đối phương, cho nên hắn không tin ông ta dám giết mình, hắn nhẹ nhàng phất tay ra hiệu với Mục Phong: "Mục trưởng lão, tôi đã nể mặt ông rồi đấy, không giết người. Còn lời giải thích mà tôi muốn thì ông nội hắn không chịu cho, vậy tôi đành tự đòi lấy, vẹn toàn đôi bên, chuện đêm nay coi như là... Kết thúc hoàn mỹ."
Kết thúc?
Mục Phong lắc đầu cười khổ, đã đến mức này mà thằng ranh này còn muốn kết thúc? Thật sự quá không hiểu gì về Ngọc Long Uyên này.
Quả nhiên, ngay vào thời khắc tiếp theo…
"Ha ha, ha ha ha!"
Ngọc Long Uyên cười điên một tiếng, không nói hai lời, không chào hỏi một tiếng đã cách hư không nện mạnh một côn về hướng Lương Siêu!
"Thằng ranh ngang bướng! Chết cho ông mày!”
Ô ô ô!
Từng tiếng khí nổ vang lên, chỉ thoáng chốc đã có một cái bóng côn được ngưng tụ thành từ khối không khí cổ quái giáng mạnh vào Lương Siêu!
Nhìn bóng côn gào thét mà đến, Lương Siêu lập tức cảm nhận được một sức nén bá đạo cực đoan đè lên người mình, ép tới mình nhất thời không thể động đậy!
Thậm chí Huyền khí trong cơ thể cũng không nghe sai khiến mà hoàn toàn yên tĩnh lại, không có cách nào vận khí!
"Lương Siêu!"
Nhìn thấy Lương Siêu đã không thể phản kháng, các cô gái nhao nhao kêu to lên, Lương Nghiên gấp đến độ oa oa bật khóc.
"Lão già này... Ở cấp bậc Bán Bộ Nguyên Anh thì thực lực của lão cũng thuộc về dạng cao nhất."
Lương Siêu nói thầm một tiếng rồi cắn răng, ngay khi một côn đó sắp đập chết hắn, bên tai bỗng vang lên một tiếng than thở khẽ.
Tập trung nhìn lại, Mục Phong đã thuấn di tới.
Sau một tiếng quát khẽ, một chưởng toàn lực vỗ lên bóng côn ầm ầm giáng xuống kia, nhưng lại không thể đánh nát nó, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, không để nó làm Lương Siêu bị thương mà thôi.
"Cút!"
Ngọc Long Uyên mắng to một tiếng, Mục Phong cười khổ lắc đầu, nói: "Lão Ngọc, luật pháp của Võ Minh nghiêm ngặt, ông phải biết chứ, ông và Lương Siêu đồng cấp, nghiêm cấm chém giết sinh tử."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!