"Nếu tới người cứu mình là ai cũng không biết thì cũng có chút hoang đường rồi."
Lương Siêu tiếp nhận danh thiếp, tập đoàn Phương thị, Tổng Giám đốc bộ phận tài chính, Phương Vận.
Tập đoàn Phương thị?
Hình như Phương Lệ vừa rồi Diệp Khuynh Thành gặp ở văn phòng chính là thiếu đông gia của tập đoàn Phương thị này?
Nhưng mà Lương Siêu cũng không suy nghĩ nhiều nữa, đơn giản tự giới thiệu.
"Lương Siêu, giáo viên của đại học Đế Kinh."
"Giáo viên đại học? Nghề này cũng không tồi.... "
Phương Vận lại khơi mào chủ đề, có thể Lương Siêu hoàn toàn không có ý tiếp lời, rất thẳng nam mà cười nói cảm ơn xong liền bắt một chiếc xe taxi vội vàng rời đi cùng Thượng Quan Nguyệt.
Nhìn chiếc thẳng thừng rời đi, Phương Vận lập tức có chút ủy khuất mà bĩu môi, vẻ mặt phẫn uất mà dậm chân.
"Thiệt là, trò chuyện thêm hai câu nữa sẽ chết sao? Làm như người ta đáng sợ lắm, không dám ở lại lâu vậy......"
Mà sau khi oán trách hai câu, trong đầu cô liền không nhịn được mà nhớ về cảnh Lương Siêu ra tay cứu mình.
Rất nhanh, trên khuôn mặt xinh đẹp lại hiện lên một nụ cười ngọt ngào.
Trên xe taxi.
Thượng Quan Nguyệt đang bày vẻ mặt ghét bỏ mà chằm chằm Lương Siêu, lằm hắn vô cùng mất tự nhiên.
"Em nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì? Trên mặt tôi có hoa à?"
"Có.... "
"Hơn nữa còn là hoa đào!"
Dứt câu, Thượng Quan Nguyệt lại truy vấn: "Này, vừa rồi rốt cuộc là anh không nhìn ra thật hay là giả ngu vậy? Anh không cảm giác được Phương Vận kia có ý hì với anh sao?"
Bụp~!
Lương Siêu tiện tay vỗ nhẹ lên cái ót của cô ta: "Nhóc con như em biết gì mà ở đó nói bậy..., tôi và cô ta chỉ là bèo nước gặp nhau, làm sao cô ta có thee có ý gì với tôi chứ?"
"Anh hùng cứu mỹ nhân a...!"
"Chiêu này đối với phụ nữ mà nói là chiêu cực kỳ có lực sát thương đó!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!