"Cảm ơn Lương đại sư vì sự rộng lượng bao dung của ngài!”
“Nếu như hôm nay đã tới đây rồi, thì lão hủ tôi cũng xin bày tỏ ý kiến của mình tại đây, từ giờ trở đi, chỉ cần Đường Vân Phi hơi ngỗ nghịch và không làm ngài hài lòng thì ngài có thể tùy ý đánh mắng nó!"
"Đúng vậy, cho dù ngài có vô tình sơ ý mà giết chết thằng nhãi này, thì tôi và lão gia đây cũng không bao giờ có một lời oán hận nào!”
Mọi người nghe vậy thì rùng mình, thầm nghĩ hai người này thật sự là kẻ ác từ trong trứng mà!
Nhưng trong lòng họ cũng phát sợ, vì bọn họ bây giờ cũng coi như là đang có thái độ đối chọi lại Lương Siêu, giờ trong đầu toàn nghĩ cách làm thế nào để tránh được sự trừng phạt lần này, và làm thế nào để trở thành một đứa trẻ ngoan trước mặt Lương Siêu trong tương lai…
Sau khi nhìn thấy Đường Cửu Giang và Đường Hoa rời đi, Lương Siêu tiếp tục dạy học, phong cách vẫn như cũ.
Sự hài hước của bài giảng đã thu hút rất nhiều nữ sinh lén chụp ảnh hoặc quay phim lại.
Một giờ sau, chuông reo kết thúc buổi học cuối cùng, những học sinh đứng ở hàng sau trong lớp, trong lòng nhất thời run lên, đột nhiên rùng mình, tất cả đều nhìn Lương Siêu với vẻ mặt cầu xin.
Lương Siêu thấy vậy, cảm thấy buồn cười.
Những rắc rối của hai người Đường Hoa và Đường Cửu Giang ban nãy khiến hắn hoàn toàn đã khiến cả lớp thế hệ thứ hai bị sốc. Hắn cũng như áp chế được toàn bộ lớp học, vì vậy hắn cũng không quá làm khó mấy đứa trẻ làm gì.
“Mọi người chạy đến sân tập và chạy 100 vòng quanh đường đua cho tôi. Không xong thì không được phép về.”
“Phù…”
Đám người Trương Thỉ và Từ Giang đều thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó chạy đi ngay lập tức giống như thể sợ hắn sẽ đổi ý.
Bởi vì so với sự thảm hại của Đường Vân Phi thì việc chạy một trăm vòng chắc chắn được coi là đỡ hơn.
Vì hôm nay chỉ có một tiết ở trường Nhất Trung, cho nên Thượng Quan Nguyệt vừa tan học bắt xe taxi về nhà, Lương Siêu đương nhiên đi theo, lại phát hiện cô bé một mực không nói chuyện gì.
Mặc cho hắn có hỏi cô ta điều gì, cô ta vẫn giữ chặt răng và không nói gì, sau khi về đến nhà, Cung Vũ còn muốn trò chuyện hàn huyên với cô ta một lúc rồi hỏi cô ta đang nghĩ gì.
"Thực ra, cũng không có gì."
"Chỉ là người chỉ huy biên chế đời trước chính là cha của tôi!”
"Cho nên sau khi nhìn thấy huy hiệu chỉ huy của cô ngày hôm nay, tôi khó tránh khỏi cảm thấy hơi đau lòng."
Một lúc sau, cô ta đột nhiên nắm lấy tay Lương Siêu và hỏi:
"Người ở trong Võ Minh đều nói rằng tôi cha tôi đã đi đến một nơi xa để thực hiện một nhiệm vụ, và ông ấy sẽ không thể quay lại trong thời gian ngắn.”
“Ông ấy... có phải đã chết rồi không?"
"Không phải." Lương Siêu lập tức lắc đầu, khẳng định nói: "Tôi có thể cam đoan với em, cha em sớm muộn gì cũng sẽ trở về với em, hơn nữa còn tuyệt đối sẽ không tiếp quản thêm công việc nào nữa, cả đời sau cũng sẽ ở bên em, cho đến khi cô thành gia lập thất, thành vợ của một ai đó, sau đó không còn cần ông cha của mình nữa mới thôi.”
“Phụt!!!”
Thượng Quan Nguyệt bọ chọc cho cười, cô ta gật đầu nhẹ, mềm mại nói lời cảm ơn.
"Không có gì."
"Nếu em thực sự muốn cảm ơn, thì hãy làm một số hành động thiết thực đi."
"Anh muốn làm gì?"
Thượng Quan Nguyệt lùi lại và lấy tay che ngực , bày ra tư thế phòng thủ.