“Chống được bao nhiêu chiêu sao?”
Thanh niên đầu trọc cười cười, xoa đỉnh đầu nói: “Cô Dư, cô đừng nghe mấy người thiểu năng của Hổ đường kia nói linh tinh. Theo tôi, tên Lương Siêu kia rất thú vị.”
“Tôi không dám khẳng định cuối cùng hắn ta có thắng hay không nhưng vẫn có thể tạo ra phiền toái khiến cho tên biến thái Chung Kình kia phải hộc máu.”
Nghe vậy, Dư Thu Nguyệt cười khẽ. Cô ta hoàn toàn không ngờ người đàn ông đầu trọc bên cạnh lại đánh giá cao Lương Siêu đến thế.
Ngay sau đó, Thẩm Động ngồi cách đó không xa cũng mở miệng nói: “Sư phụ tôi nói rằng Lương Siêu đánh nhau với tên biến thái Chung Kình kia có 60% cơ hội thắng.”
Mọi người: “…’
Nửa tiếng trôi qua.
Thời gian ước định đã trôi qua nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Chung Kình đâu.
Mà ngay khi hiện trường đang xôn xao, một trận gió thổi qua. Ngay sau đó, có một thanh niên chậm rãi tiến vào.
Đúng là Chung Kình.
Lúc này, Chung Kình vác theo một cây ngân thương, trên đầu cây ngân thương vẫn còn treo một cái đầu quái thú cực lớn.
Chỉ thấy con mãnh thú đó chết không nhắm mắt, hai mắt nó vẫn mở to thể hiện vẻ kinh hoàng như thể trước khi chết nó đã gặp phải chuyện gì đó khủng khiếp lắm.
Rất nhanh đã có người nhận ra và kêu lên.
“Đó chính là con mãnh thú thường xuất hiện ở sa mạc Hắc Phong, Huyết Mãng Hung Hổ!”
“Mẹ kiếp? Không thể nào? Theo như tôi biết, thực lực của con Huyết Mãng Hung Hổ đó có thể sánh ngang với huyền vũ giả kỳ Kim Đan. Chẳng lẽ Chung Kình sư huynh đến muộn là vì giết nó sao?”
“Không thể nào? Tôi chưa từng nghe nói Chung Kình sư huynh nhân nhiệm vụ này mà?”
“...”
Đúng lúc này, Chung Kình lắc vai và ném thẳng cái đầu khổng lồ kia xuống trước mặt hai vị trưởng lão Vũ Minh đang đi về phía hắn ta.
“Trước khi đi tu luyện ở sa mạc Hắc Phong, tôi tình cờ gặp con súc sinh này nên tiện tay giải quyết luôn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!