Theo Tả Khiêm giả vờ tức giận, một trung niên huyền võ giả đi theo phía sau hắn ta thấy vậy liền nói: "Nhóc con, nghe nói lúc trước mày làm hỏng chuyện tốt của thiếu gia nhà tao?"
“Mau quỳ xuống bồi tội!”
"Ông!"
Liễu Băng Loan tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, Lương Siêu cười ha hả, nhẹ nhàng khởi động khớp cổ.
"Tiểu Khiêm Tử, rất tốt."
"Xem ra thời gian năm năm thật sự đủ để thay đổi một con người, bây giờ cậu trâu bò như thế nào thì tôi vẫn chưa thấy rõ, tôi chỉ nhớ được bộ dáng thấp giọng hạ mình trước mặt tôi trước kia thôi."
Nói xong, liền muốn động thủ.
Muốn đánh cho tên Tả Khiêm này tỉnh táo lại một chút, cho hắn ta hiểu được đại ca vẫn sẽ mãi là đại ca.
Tiểu đệ, chung quy chỉ là tiểu đệ mà thôi!
Mà đúng lúc này, mấy người phụ trách buổi đấu giá lập tức ra mặt.
“Câm miệng hết đi!”
"Chú ý giữ trật tự trong khu vực hội trường đấu giá, nếu có người tiếp tục có lời nói và cử chỉ phá hoại trật tự đấu giá, xin lập tức rời đi!"
Tả Khiêm nghe vậy, sau khi khinh miệt nhìn Lương Siêu một cái, liền hướng mấy người phụ trách thành phủ chắp tay.
"Thật sự xin lỗi."
"Bởi vì tập đoàn có chuyện bất ngờ cần xử lý khẩn cấp, cho nên Tả mỗ đến trễ một lát, nhưng mà cũng may còn chưa bỏ qua trận đấu giá này, hiện tại mời các vị tiếp tục."
Nói xong, lại ném một ánh mắt khinh miệt về phía Lương Siêu.
"Tôi bỏ ra 6 tỷ, họ Lương này, cậu còn có thể theo kịp không?"
Liễu Băng Khanh thầm cắn răng, thấp giọng nói: "Không sao, cho dù liều mạng rút vốn hai hạng mục vừa mới tiếp nhận kia, lần này tôi cũng phải nhất định sẽ giúp anh."
"Hôm qua tôi đã dự đoán được phiên đấu giá hôm nay sẽ rất kịch liệt, cho nên đã gọi điện thoại trước cho ba tôi, từ tổng bộ tập đoàn Thiên Đạt chúng tôi chuyển tới hơn 1 tỷ."
Nghe xong, Lương Siêu gật gật đầu, trong lòng lại cảm kích không thôi.
"Trở về nhớ thay tôi cảm ơn bác Liễu.”
"Nói với ông ấy, mười mấy tỷ này tính xem như Lương mỗ mượn trước, không bao lâu nữa nhất định phải trả lại gấp mấy lần."
Liễu Băng Khanh cười khẽ một tiếng, nói: "Ba tôi đã sớm đoán được anh sẽ nói như vậy, cho nên còn cố ý để cho tôi thay mặt chuyển lời cho anh một câu."
"Người một nhà, không cần câu nệ."
Nói xong, liền giơ bảng lần nữa.
"Bảy tỷ."
Ồ!
Toàn trường lại một lần nữa lâm vào một mảnh xôn xao.
Điên rồi.
Thật là điên rồ!
Hai người này chẳng lẽ đều có thù với tiền?
Trạng thái ném tiền điên cuồng như vậy, thù tiền nặng bao nhiêu mới làm được như vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!