Nhưng theo việc ông ta tăng thêm hai phần lực này…
"A!" Lương Siêu gầm nhẹ một tiếng, và chân trái vốn đang từ từ duỗi thẳng của hắn lại quỳ xuống một tiếng.
"Bịch!"
Một tiếng bịch quỳ xuống, quần áo trên người hắn cũng bị áp lực khổng lồ đè lên, trong nháy mắt liền nổ tung!
"Bây giờ, quỳ được chưa?"
“Tôi…”
“Quỳ, cái con mẹ nó chứ…”
Vù!
Mặc Vân lại tăng thêm một phần lực, nhưng lúc Lương Siêu sắp không chịu nổi nữa thì lúc này, một chiếc xe jeep chậm rãi đi tới, cửa xe mở ra, lão Lăng nhảy ra ngoài, thấy vậy nhướng mày trắng bệch, không vui nói: "Mặc Vân, đồ đệ của ông không bằng người khác, bị người ta đánh thảm hại đó là do bản lĩnh của Lương Siêu tốt hơn, nhưng ông lại đi bắt nạt lại tiểu bối là nó thì đáng mặt gì chứ?”
Mặc Vân quay đầu lại liếc mắt một cái:
“Chuyện tôi làm ông quản được sao?”
“Dạt sang một bên đi.
Lương Siêu: "..."
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Cái ông già thôi không biết xấu hổ này cứng cựa như vậy sao?"
“Yoah?"
"Kiêu ngạo với tôi à?"
Linh Vũ sau khi cười vài tiếng, cũng không nói gì, liền phang một chưởng!
Cảm giác được một bên đột nhiên từ bên cạnh truyền đến một thủ ấn to lớn, sắc mặt Mặc Vân nhất thời đại biến, ông ta cũng không thèm để ý Lương Siêu nữa mà mau chóng thu chiêu lại, đồng thời lại một kiếm quét ra!
Bùm! Hai chiêu đối chọi nhau, Mặc Vân trong nháy mắt bị giật mình lùi về phía sau mấy bước. Sau đó, hắn cúi đầu, nhìn về phía miệng hổ của mình, đã bị đánh nát, máu tươi tuôn ra, lông mày không tự chủ được nhíu lại.
"Tu vi của ông khôi phục rồi?"
"Hứ!"
“Chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng so với trước tốt hơn nhiều, đều là nhờ có tiểu tử này."
"Ồ."
Mạc Vân gật đầu, lại nhìn Lương Siêu, ông ta khẽ gật đầu.
"Người trẻ tuổi, rất có tiền đồ đấy."
"Sau này có cơ hội tôi sẽ dạy bảo lại cậu sau."
Nói xong, ông thu hồi kiếm, nhìn Lương Siêu, người đang ngồi bệt trên mặt đất đang sửng sốt.