Như này cũng được ư?
Uy lực của lôi kiếm kia hình như còn mạnh hơn cả sự liều mạng của Thẩm Động!
Dường như mạnh hơn không ít!
“Hiện tại còn muốn chiến nữa không?”
“Chiến!”
Thẩm Động gào to một tiếng, giờ phút này trong lòng gã ta chỉ có 1 cây rìu. Mà huyết rìu kia dường như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng gã ta nên không chút sợ hãi nâng lên!
Nó chủ động tổng tấn công về phía kiếm quang!
Thấy vậy, trong lòng Lương Siêu nảy sinh sự kính trọng đối với Thẩm Động!
Người này vô cùng say mê võ đạo nên rất khát khao đối với chiến đấu. Ở gã ta, hắn thấy đây là một trong số những người mạnh mẽ và cuồng nhiệt nhất trong thế hệ này.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Lương Siêu sẽ nương tay với gã ta. Trái lại, hắn phải dùng hết sức mình để đánh bại và nghiền nát gã ta! Làm như vậy mới thể hiện sự tôn trọng của hắn với gã ta!
“Chém!”
Ánh mắt của Lương Siêu sáng như đuốc, hắn vung kiếm đầy mạnh mẽ!
Ầm ầm ầm!
Trong tiếng sấm nổ vang kinh thiên động địa, kiếm quang lôi nhắm thẳng vào Thẩm Động đang vung rìu chém với tốc độ ánh sáng!
Ầm!
Vào khoảnh khắc kiếm và rìu va chạm với nhau, chiếc huyết rìu kia vẫn luôn chiến đấu hết sức nên đã nâng uy lực và sức mạnh lên đỉnh điểm nhưng trước luồng kiếm khí sấm sét đầy hung hãn đó, nó vẫn run nhè nhẹ…
Năm giây sau.
Năm giây trôi qua, Thẩm Động vốn đang nhắm mặt lại mở mắt ra. Gã ta kêu lên một tiếng đầy đau đớn và phun ra một ngụm máu!
“Anh!”
Hai mắt Thẩm Nham đẫm lệ hét lớn, trên mặt tràn ngập sự tức giận cùng với lo lắng, thậm chí còn có một chút tự trách cùng với sự sợ hãi đối với Lương Siêu…
Có thể bức người anh trai giống như chiến thần trong lòng hắn ta tới mức này cũng đủ để thấy đó là một nhân vật tàn nhẫn tới mức nào!
“Hiện tại còn muốn chiến nữa không?”
Lương Siêu mở miệng quát 1 tiếng, thế nhưng đáp án của Thẩm Động vẫn giống như trước.
“Chiến!”
Mà ngay khi Thẩm Động cao giọng hét lên lần nữa, gã ta định đứng lên chuẩn bị chiến một lần nữa thì kiếm quang trong tay Lương Siêu đang đè lên huyết rìu giáng xuống một lần nữa!
Ầm!