Đầu tiên Lương Siêu chỉ ngực ông ta, nói: "Có phải mỗi lần đến nửa đêm, ngực của ông lại thấy đau hay không?”
Nghe vậy, Hoa Văn Xương không khỏi sờ ngực mình, nhíu nhíu mày.
Triệu chứng của ông thật sự đúng như lời đối phương nói, chẳng qua do bình thường ông cũng không để ý lắm.
"Có biết tại sao không?"
"Đó là bởi vì gân mạch của ông bị tổn thương, khí huyết ứ đọng gây ra, có thể hiện tại ông chưa cảm giác được gì nhiều, nhưng qua tầm một tháng nữa, xác suất lớn là ông sẽ mắc bệnh vàng da, hay nói cách khác là ung thư gan trong Tây y."
Diệp Khuynh Thành, Giả Nam nghe vậy cũng hơi ngẩn ra.
Thật sự nghiêm trọng như vậy?
Mà Hoa Văn Xương vẫn giữ thái độ đánh chết cũng không tin.
"Cậu nói bậy!"
"Đúng là thứ chỉ biết nói lời xằng bậy, trong thời gian ngắn như vậy có thể dự đoán ra tôi sẽ mắc bệnh gì? Ngay tôi còn chưa có đạo hạnh như vậy, huống chi là cậu?”
Đối với phản ứng của ông ta, Lương Siêu hoàn toàn không thấy ngoài ý muốn.
Cười cười lắc đầu, lúc này giơ tay chỉ vào huyệt Thái Khê của ông ta.
"Au au!"
Hoa Văn Xương lập tức kêu đau oai oái, cong lưng giận dữ nhìn Lương Siêu.
"Cậu vừa làm gì tôi đấy!"
"A..."
"Ông tốt xấu gì cũng hiểu chút y thuật, huyện Thái Khê vừa ấn liền đau, đại biểu cho cái gì ông không biết sao?"
Này!
Nghe xong, sắc mặt Hoa Văn Xương lập tức trắng bệch.
Thấy vẻ mặt khác thường của ông ta, hai người Giả Nam và Diệp Khuynh Thành cảm thấy hứng thú, vội vàng truy hỏi: "Đại biểu cho cái gì? Chẳng lẽ lại là bệnh nan y?”
"Ừm, đúng là như vậy."
Lương Siêu búng tay một cái, nói: "Nó đại biểu cho chức năng khí hóa của ông ta không đủ, ba thứ khí huyết, âm dương, hư thực không thể tự cân bằng.”
Diệp Khuynh Thành nghe xong thì nhíu mày hỏi: "Có thể nói cái gì mà chúng tôi nghe hiểu được không?”
"Ừm, đơn giản mà nói, chính là thận của ông ta không còn tốt nữa."
"Dài thì nửa năm, ngắn thì một tháng, chắc chắn sẽ dẫn phát suy thận, đến lúc đó còn bộc phát ung thư gan, chậc chậc. Nói không chừng bây giờ điện thoại đặt quan tài mua đất chôn đi là vừa.”
"Nghiêm trọng như vậy sao?!"
Giả Nam lập tức bị hoảng sợ, mà Hoa Văn Xương cũng dùng vẻ mặt phức tạp gắt gao nhìn chằm chằm Lương Siêu.
Thì ra tên nhóc này cũng có chút bản lĩnh thật!
Theo khả năng hắn vừa lộ ra, chỉ sợ y thuật của hắn không hề thu mình!
Sau khi do dự một chút, vẫn là tạm thời kéo mặt xuống, thấp giọng hỏi: "Nếu cậu đã chuẩn ra bệnh rồi, hẳn là cũng có phương pháp trị liệu đúng chứ?”