"Nếu không, sao cô lại đáp ứng yêu cầu của anh ta?"
Diệp Khuynh Thành nghe xong lời này lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng.
"Không có."
Những gì cô nói rất dứt khoát, không có chỗ trống cho sự thương lượng nào cả.
Sau đó cô cầm chiếc áo khoác trên ghế rồi khoác lên người, vừa đi vừa nói: "Mau, theo tôi đến nhà máy tìm hiểu rõ tình hình cụ thể."
"Diệp Đổng!"
Giả Nam lại hét lên và nói: "Lúc trước tôi có nói với cô về vấn đề từ hôn, cô có muốn tìm hiểu về hôn ước đó trước để tôi giao nó cho Lương Siêu, trước khi hắn đi, không?"
"Không có thời gian."
Diệp Khuynh Thành vội vàng trả lời: "Bây giờ cả tập đoàn như lửa cháy đến nơi, vì vậy những vấn đề tầm thường như vậy khi nào chúng ta có thời gian hãy nói đến."
...
Sau một giờ.
Ngay khi Lương Siêu và nhóm của hắn bước ra khỏi sân bay, Lương Nghiên bắt đầu quay vòng tròn như một yêu tinh nhỏ vui vẻ, vừa quay vừa reo hò.
"Tuyệt vời!"
"Cuối cùng cũng về nhà!"
"Các chị dâu, nếu như sau này cha mẹ em nhìn thấy các chị, Nghiên Nghiên cam đoan rằng bọn họ nhất định sẽ rất thích các chị!" "Đặc biệt là mẹ của em, nhất định sẽ tựu mình xuống bếp nấu cho các người một bàn lớn thức ăn ngon, hơn nữa còn cho mỗi người các chị một phong bì màu đỏ thật lớn giống như trên tivi chiếu vậy!"
Vẻ mặt của Cung Vũ và Hạ Tử Yên lập tức tối sầm lại khi nghe những lời đó.
Hai người đều biết cha mẹ Lương Siêu đã mất, bọn họ cũng biết Lương Siêu giấu chuyện này không nói cho Lâm Nghiên biết, sợ cô bé còn nhỏ như vậy sẽ không tiếp nhận được.
Nhưng Mộ Khuynh Tuyết không biết, nghe Lâm Nghiên nói nhà của cô bé ở Đế Kinh có chút mới kì lạ, cô thậm chí còn kêu gào muốnLương Siêu dẫn về nhà.
"Khuynh Tuyết."
Cung Vũ kéo cô ra, nhìn cô đầy ẩn ý ra hiệu đừng nói nữa.
Mộ Khuynh Tuyết có chút nghi ngờ, sau đó thấy Lương Siêu ôm Lương Nghiên, cười nói: "Nghiên Nghiên, em còn nhớ những gì anh trai của em đã nói gì với em không? Cha mẹ chúng ta đã ra nước ngoài làm ăn."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Nghiên lập tức xụ xuống.
"Anh à, bọn họ còn chưa trở về sao?"
"Ừm, một khoảng thời gian nữa sẽ trở lại."
"Ồ."
Cô mím môi cúi đầu xuống, cô gái nhỏ dù có cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng cũng không kìm được, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.
"Em, em rất nhớ cha mẹ..."
"Anh à, bố mẹ đang ở nước ngoài, em có thể cùng với họ call video được không? Nghiên Nghiên rất nhớ bọn họ!"
"Vù vù..."
Vào thời khắc đó, dây đàn sâu nhất trong lòng Lương Siêu hoàn toàn bị đứt gảy, vô cái chua xót và bi thương từ đáy lòng mà phun ra.
Nhưng dù là như vậy, trước mặt Lương Nghiên, hắn vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn, kịch liệt đè nén...
Ôm chặt đầu nhỏ của Lương Nghiên, nhẹ nhàng nói: "Cha mẹ chúng ta hiện đang làm việc trong một môi trường thiếu thốn, không có internet, thậm chí sóng điện thoại di động cũng rất yếu."