Mộ Liên Y vội vàng gật đầu, sửa sang lại quần áo trên người, đằng hắng giọng một cái sau đó mở cửa đi vào.
Sau khi bước vào, Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm theo sát phía sau, đồng thời còn đẩy Mộ Khuynh Tuyết một cách hung hăng.
Bởi vì họ thực cũng muốn gặp cái vị đại sư mà trước nay luôn được Mộ Liên Y tiêm vào đầu là bậc kỳ thần này.
Nếu như có thể kết giao được với người đó thì sẽ càng hay hơn.
Nhưng vừa bước vào phòng, sau khi nhìn thấy người ngồi trên sô pha, sắc mặt hai người họ liền trở nên tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi: "Lương, Lương Siêu?!”
“Sao mày lại ở đây?!"
Lương Siêu không thèm để ý tới hai người họ, ngược lại hắn dùng một bộ mặt bỡn cợt nghịch ngợm nhìn đánh giá từ trên xuống dưới Mộ Khuynh Tuyết, chốc chốc lại xuýt môi hai cái, giơ ngón tay cái lên, "Khuynh Tuyết, bộ đồ cô mặc hiện giờ đúng là bạo thật nha.”
Mộ Khuynh Tuyết: "..."
Mộ Liên Y: “…”
Hai người phụ nữ đều đồng loạt há hốc mồm, nhưng sự sững sờ này của họ lại hoàn toàn khác biệt.
Sự xuất hiện của Lương Siêu đối với Mộ Khuynh Tuyết mà nói là một sự bất ngờ, nhưng đối với Mộ Liên Y mà nói nó đã khiến cho lồng ngực ả ta bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi.
Hắn ở trong đây vậy Miller đại sư đang ở đâu?
Chẳng lẽ...
Đột nhiên, ả nghĩ đến một khả năng rất xấu.
Nhưng ngay sau đó ả đã lắc đầu dữ dội và hét lên một cách cuồng loạn: "Không, không thể nào!"
“Miller đại sư mang trong người huyết thống của ma cà rồng, hơn nữa còn sắp được lên cấp cao trong bậc ma cà rồng rồi, thế hệ trả của cả cái Viêm Hạ này không ai là đối thủ của ngài đấy, cho nên Miller không thể nào rơi vào trong tay mày!"
Nghe vậy, Mộ Khuynh Tuyết nhất thời cũng có chút nghi hoặc.
Mặc dù huyết mạch ma cà rồng là dòng dõi rất ghê tởm bẩn thỉu, nhưng theo cô biết về phương diện thực lực của đối phương lợi hại cỡ nào là không thể bàn cãi, hơn nữa cô cũng nghe nói, mỗi một ma cà rồng đều có năng lực thiên phú của mình, mặc dù thực lực của Lương Siêu cũng rất mạnh, nhưng đối mặt với một ma cà rồng như vậy, cô nghĩ cơ hội chiến thắng cũng không lớn lắm mới phải.
Nhìn Mộ Khuynh Tuyết phóng đến mình ánh mắt đầy nghi hoặc, Lương Siêu cười cười và ra hiệu im lặng với cô ấy.
"Suỵt"
"Cô không cần hỏi gì cả, cứ ở một bên nhìn là được.”
“Ờ.”
Mộ Khuynh Tuyết yếu ớt gật đầu đáp lại, dáng vẻ đầy phong tình quyến rũ trước đó đã biến mất, hiện giờ cô trông như một cô bé nhỏ cô đơn lẻ loi đầy đáng thương.
Lương Siêu thấy cô vẫn ngây ngốc đứng đó, lại cười cười, hắn đập đập xuống chiếc ghế sofa bên cạnh: "Bình thường cô hay đứng để xem cuộc vui là.”