"Rất ác độc." Nghe xong, khóe miệng Lương Siêu giật giật một cái.
Náo loạn nửa ngày, thì ra bệnh nhân lát nữa mình phải xem bệnh là tình địch của ông già à?
Hơn nữa nghe miêu tả của Lê Uyển thì tu vi cảnh giới của vị sư huynh này cực cao, lỡ đối phương trút giận lên mình thì chẳng phải mình chết rất oan?
Nhìn ra lo lắng của hắn, Lê Uyển lại cười cười, vỗ bả vai hắn rồi trấn an: "Yên tâm đi, có sư nương đi theo bên cạnh con, anh ta sẽ không làm quá mức. Nhiều lắm là nói hai câu bực dọc, đến lúc đó con ráng chịu một chút là được."
"Được." Lương Siêu cười nhẹ gật gật đầu, trong lòng lại lôi ông già Thiên Huyền kia ra mắng một trận.
Giành phụ nữ với đối phương thì thôi đi, cướp đến tay rồi còn cần gì huỷ tự tôn của người ta? Con mẹ nó đánh người ta bị thương, ác như vậy!
Thể hiện năng lực của mình à? Kết quả người chịu khổ chịu tội vẫn là tôi!
Sau một giờ, Lương Siêu thấp thỏm mà cùng Lê Uyển đi đến khách sạn mà sư huynh của bà đang ở.
Vừa vào phòng đã nghe được một tiếng cười to sang sảng điếc tai. Ngay sau đó, một ông lão râu tóc bạc trắng, thân thể cường tráng kiện đi nhanh tới, lập tức cho Lê Uyển một cái ôm chầm
"Sư muội, lâu như vậy rồi mà vẻ đẹp của muội vẫn không giảm, ngược lại còn càng quyến rũ! Còn có mùi thơm cơ thể của muội nữa, thật là không thay đổi chút nào, vẫn khiến lão hủ trầm mê..."
Lương Siêu đứng một bên, nhìn ông già hơi nhắm mắt, hưởng thụ mà ngửi ngửi mùi thơm trên người Lê Uyển, trong lòng không khỏi oán thầm.
Lão lưu manh này thật là đê tiện, xem ra lúc trước ông già đả kích tự tôn của ông ta cũng không phải không có đạo lý.
"Này, huynh cũng vừa phải thôi." Lê Uyển một mặt không nói đem hắn đẩy ra, hừ mắng: "Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không đứng đắn như lúc còn trẻ, không sợ lại bị Thiên Huyền đánh tới tự bế à"
"Hừ, không phải muội nói lão tiện nam kia đã ngủm củ tỏi rồi sao, ta còn sợ hắn cái gì?"
Nói xong, ông lão lại nhìn về phía Lương Siêu, bắt đầu cẩn thận dò xét, thỉnh thoảng còn gật gật đầu, vừa xoa xoa cái cằm, vừa nói: "Tốt, thằng nhãi này chính là đệ tử của lão tiện nam kia? Không tệ nha, tuổi còn trẻ mà tu vi đã đến Thiên Tượng."
"Thiên phú này còn mạnh hơn so lão tiện nam mấy phần, tương lai có hi vọng."
Lão tiện nam...
Nghe thấy xưng hô này, Lương Siêu nhíu mày lại, có chút khó chịu. Tuy hắn thừa nhận đúng là ông già Thiên Huyền kia rất đê tiện, bằng không cũng sẽ không bày ra trò chín phần hôn thư này để để tra tấn mình. Nhưng dù sao cũng là ân sư truyền nghề của mình, ngày thường hai sư đồ nói giỡn với nhau, tùy ý bôi nhọ cũng không có vấn đề gì.
Có điều nếu đổi thành người khác thì không được.
Chuyện này giống như con nhà mình muốn đánh, muốn mắng thế nào cũng không có vấn đề gì, nhưng người khác động đến một đầu ngón tay của của nó cũng không được.
Thế là Lương Siêu lập tức nghiêm nghị nhìn về phía ông lão kia.
"Nghe nói ông là cố nhân của sư nương, tôi tôn kính gọi ông một tiếng tiền bối, xưng hô trước đó của tiền bối đối với gia sư không quá phù hợp, có ý nhục mạ, mong rằng ông đổi lại đi."
"Ồ?" Ông lão nghe vậy thì trêu tức cười một tiếng, nói: "Nếu ta không muốn đổi thì sao nào? Một hậu bối như cậu thì có thể làm gì được ta?"
"Đúng, hiện tại tôi không làm gì được ông." Lương Siêu gật đầu chấp nhận, nhưng hai mắt vẫn không chớp mà nhìn chằm chằm ông ta, tiếp tục nói: "Nhưng trước đó ông cũng đã nói, tương lai của tôi có hi vọng, thiên phú còn cao hơn gia sư một chút."
"Nếu năm đó gia sư có thể đánh ông đến tự bế, tương lai tôi cũng có thể đánh ông tới không thể tự gánh vác."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!