"Lúc này quản lý của mày nói rất hay, mày là con tiện nhân, tao là người cao quý, lúc rảnh rỗi không có việc gì thì khi dễ mày, giễu cợt mày thì mày cứ xem đó vinh hạnh của mình đi."
"Cô!"
"Tôi đã đắc tội với cô ở chỗ nào, tại sao cô lại đối với tôi như vậy?"
"Tại sao?"
Đường Khả Hân đứng dậy đi tới, ghé vào lỗ tai Cung Vũ thì thầm: "Bởi vì Nữ Thần Quốc nhân là mày, không phải tao, cho nên tao mới khó chịu."
"Bởi vì mày rất hiểu người trong giới giải trí này, nhưng lại còn muốn mình trong sạch, giả vờ thanh cao, không ngủ, không chấp nhận quy tắt ngầm, thậm chí không chấp nhận cảnh hôn , vì vậy tôi không cân bằng."
"Bởi vì rõ ràng mày và tao đều là minh tinh lưu lượng, nhưng mày lại muốn thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình khi đứng cùng một sân khấu với tao, sợ người khác sẽ không biết nhan sắc của màyi, còn muốn diễn xuất trên online, tao càng khó chịu với mày hơn!"
"Bây giờ mày đã hiểu chưa?"
Sau đó Đường Khả Hân lại nói: "Con khốn, chờ một chút, đây chỉ là món khai vị của hôm nay tao đưa cho mày mà thôi."
"Đến phía nam Tứ Xuyên, tao sẽ ra tay xử mày, chậm rãi chơi đùa với mày, để mày đi theo đạo diễn, để mày chấp nhận quy tắc ngầm của những thương gia giàu có trung niên béo ú đó, và để mày thực hiện những cảnh hôn môi hôi thối đó!"
"Tao sẽ phá hủy hoàn toàn hình tượng của mày, biến mày thành một con điếm công cụ mà ngay cả fan cuồng của mày cũng có thể tùy ý chơi mày! Đến lúc đó, tao sẽ xem mày còn có thể thanh cao như thế nào nữa!"
Nói xong, vẻ mặt Đường Khả Hân hả giận mà quay trở lại chỗ ngồi, đôi mắt hơi nhắm lại thần sắc mê mang, còn vui vẻ hơn so với lúc thiếu gia họ Ngô nói muốn cưới cô ta.
Sau một giờ.
Máy bay đáp xuống sân bay Xuyên Nam đúng giờ, Cung Vũ, người đã phải chịu đựng suốt thời gian qua, là người đầu tiên xuống máy bay và vội vàng rời đi.
Vừa lau nước mắt, cô vừa bắt đầu điều chỉnh lại cảm xúc của mình hết mức có thể, hiện tại nhà họ Cung đang gặp nguy hiểm, cô không muốn vì chuyện của mình mà gây phiền phức cho mọi người trong nhà họ Cung.
Và khi cô lần đầu tiên đến đại sảnh của sân bay, Lương Siêu, người đã đợi ở đây rất lâu, đã nhận ra cô ấy trong nháy mắt, xoa cái đầu nhỏ của Lương Nghiên, mỉm cười chào đón cô ấy.
"Xin chào, cô Cung Vũ?"
Cung Vũ dừng lại và nhìn Lương Siêu một cách nghi ngờ.
"Anh là?"
"À, tôi là vị hôn phu của cô, Lương Siêu."
Cung Vũ giật mình, hai mắt mở to ra, miệng hơi hé mở, điều này khiến Lương Thần xấu hổ sờ sờ chóp mũi.
Mặc dù anh trai tôi rất đẹp trai, phong độ và lỗi lạc, nhưng cô cũng là một nữ thần quốc dân cũng không tệ phải không?
Không cần phải mê trai như vậy, phải không?
Hai người im lặng nhìn nhau mấy phút, không phải tình đến mà không nói được lời nào, chỉ là không biết nên nói cái gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!