Cung Bình hơi ngớ người, có chút chưa thích ứng nổi, Lương Siêu vò đầu cười nói: “Thì là hôn thư giữa tôi và cô Cung Vũ, nghe nói là trước đó được gia chủ quá cố Cung gia bảo quản.”
Xoẹt!
Cung bình trong nháy mắt trợn to mắt, sắc mặt cũng theo đó đại biến.
Ngay sau đó liền bắt đầu cất tiếng cười to cười đến vui vẻ sảng khoái.
Trước đây ông ấy vẫn khó hiểu, tại sao ông già nhà mình luôn coi tờ hôn thư là bảo vật, không rõ đến tột cùng người đó là một người trẻ tuổi xuất sắc như thế nào mà khiến cha mình luôn cảm thấy rằng bên kia là quá đủ để xứng đôi với một nữ thần quốc dân như Cung Vũ.
Thường ngày ông cục òn lay lẩm bẩm sợ đối phương không nhìn vào mắt Cung Vũ, còn bảo Cung Vũ sau khi nhìn thấy người ta nhất định phải phải ăn nói khép nép một chút, tính tình khiêm tốn một chút.
Ông ấy hiện tại cuối cùng cũng hiểu, người trẻ tuổi này nào chỉ là ưu tú thôi …
Đúng hơn chính là ngầu đét!
Ngay cả ba đại sư cấp tông sư khi nhìn thấy hắn cũng phải quỳ xuống hành lễ, sợ hãi thừa nhận sai lầm của mình. Khí thế như vậy theo Cung Bình thấy đã là cao hơn cả trời rồi!
Vì Cung gia mà tìm được một người con rể lợi hại như vậy, ông cụ thật là có tầm nhìn xa!
"Thì ra là chàng rể tới cửa, vừa rồi tôi thật thất lễ, cậu nghìn vạn lần đừng chấp nhất với cha vợ là tôi nhé.”
Chàng rể?
Cha vợ?
Lương Siêu một trận dở khóc dở cười, nghĩ thầm nếu như lúc này bản thân nói từ hôn, vậy chắc ông Cung Bình này trực tiếp khóc luôn tại chỗ mất?
Đang do dự xem có nên nói ra hay không, thì Cung Bình đã đi tới giữa sân, thẳng lưng ưỡn ngực nhìn hai người Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm.
“Hai người chúng mày vểnh tai lên nghe rõ đây. Từ giờ trở đi, Cung gia tao không những không cho chúng mày một xu, ngược lại còn phải lấy về cả vốn lẫn lãi số tiền 1 tỷ trước đó đưa cho chúng mày!”
"Ba ngày, tao chỉ cho chúng mày ba ngày, tổng cộng 2 tỷ bao gồm cả gốc lẫn lãi, nhất định phải chuyển toàn bộ vào tài khoản Cung gia của tao, nghe rõ chưa?"
Dùng hai từ để hình dung Cung Bình hiện tại, đó chính là kiêu ngạo.
Kiêu ngạo vô hạn!
Có con rể ngầu lòi như vậy chống lưng thì còn sợ cái khỉ khô gì.
Đương nhiên là trả thù ngay và luôn, luộc sạch bọn họ!
“Hừ, Cung Bình, ông đang nằm mộng giữa ban ngày sao?"
“Con đột nhiên xuất hiện khiến ông beng luôn à?”
Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm đều trầm mặt, sau đó hứa hẹn cho mỗi người đại sư của mình số tiền lớn.
"Khổng đại sư, chỉ cần ông có thể tìm cách loại bỏ tên nhóc này, thì Đào mỗ sẵn sàng tăng gấp đôi tiền lương hàng năm cho ông!"
"Tào đại sư, Cát đại sư, mặc dù tên nhóc này thật sự lợi hại, nhưng nếu hai người liên thủ với Khổng đại sư thì chắc có thể tiêu diệt được hắn ta chứ ạ? Nếu vậy cũng không nổi, nhà họ Ngô của tôi sẽ mời thêm hai vị tông sư tới!"
“Chỉ cần năm người liên thủ giết tên nhóc này để tôi có thể nuốt sống Cung gia, thì sau này nếu mấy ông cần tài nguyên tu luyện gì thì tôi sẽ cấp toàn bộ!"
Nghe vậy, ba vị đại sư kia đều nhìn Ngô Nguyên Trung cùng Đào Khiêm như nhìn hai thằng ngu.
Tài nguyên tu luyện sau này ư?
Đối với ba người bọn họ mà nói, đi đối đầu với một người cao thủ cấp Thiên Tượng thì chỉ có một kết cục mà thôi.