Trước đó ông ta còn buồn bực, tại sao Bạch Vân Hi lại quyết định kết hôn với cô gái não tàn như thế, hoá ra là vì thân phận này của đối phương.
"Nếu như thế, không phải càng nên cố hết sức cứu chữa cho Vân Nhã sao? Con..."
"Chữa khỏi cho cô ấy có lợi ích gì cho con?" Bạch Vân Hi cắt ngang lời ông ta, nói: "Trước đó cô ấy điêu ngoa tùy hứng cũng không sao, tốt xấu gì còn là người trong võ đạo, nhưng bây giờ lại thành một phế nhân, lấy thiên phú của con thì chẳng lẽ phải sống hết đời với một phế nhân?"
"Con, không cam lòng!"
"Ai..." Bạch Thiên Nam than nhẹ một tiếng, nói: "Vân Hi, cha hiểu tâm tư của con, nhưng nếu cô ta thật sự xảy ra bất trắc, không phải sư phụ con sẽ trách tội con sao?"
"Trách con?"
"Ông ta trách con cái gì?"
"Lúc ấy nhiều người đều thấy là Lương Siêu ra tay đánh Vân Nhã trọng thương, cho nên món nợ này nhất định được tính lên đầu họ Lương kia."
Nói đến đây đã không thể rõ hơn được nữa. Mượn đao giết người, thủ đoạn thật độc ác!
Bạch Thiên Nam nhìn Bạch Vân Hi một lúc lâu, trong nhất thời cảm thấy đưa con trai lớn này của mình có hơi lạ lẫm...
Mà sau khi do dự một lúc, ông ta chậm rãi khẽ gật đầu.
"Tốt, tất cả đều làm theo ý con!"
"Về phần họ Lương kia, hừ, cho dù chết cũng không trách được hai cha con chúng ta, từ xưa thiên tài dễ chết trẻ, muốn trách thì trách chính hắn nhảy nhót quá, không biết thu lại bớt!"
...
Hôm sau, sáng sớm Lương Siêu đã đến Cổ Hiên Trai, tìm Mộ Khuynh Tuyết để lấy vài cánh hoa Băng Sơn Tuyết Liên.
Trừ chuyện đó ra, hắn còn lấy một chút dược liệu quý báu trước đó mình hái được từ vườn thuốc của Trâu Lâm, đang lưu trong Cổ Hiên Trai.
Nhìn phần đơn thuốc Lương Siêu đưa tới một lát, Mộ Khuynh Tuyết kinh ngạc cười một tiếng.
"Lương thần y, không phải anh muốn luyện chế Tuyết Liên đan đó chứ?"
"Ồ?" Lương Siêu nghe vậy cũng kinh ngạc, nói: "Mộ tiểu thư không đơn giản, chắc hẳn thành tựu trong phương diện y đạo cũng không kém?"
"Ha ha... Lương thần y đừng giễu cợt tôi."
"Chẳng qua từ nhỏ tôi đã học cách luyện đan từ gia sư, cũng chỉ biết đôi chút về y đạo, không so được với Lương thần y."
"Chậc chậc..."
"Hiện giờ luyện đan sư tinh thông luyện đan cũng không nhiều lắm, sư phụ của cô nhất định là một vị cao nhân thế ngoại."
Nghe xong, vẻ mặt Mộ Khuynh Tuyết ảm đạm.
"Cao nhân thế ngoại thì thế nào?"
"Kết quả còn không phải trị không được bệnh của mình..."
Cô ấy lại ngẩng đầu, vẻ quyến rũ ngày xưa cũng biến mất, lúc này đang chân thành nhìn Lương Siêu: "Lương thần y, lần này tôi mời anh ra tay chẩn trị cho một trưởng bối trong nhà, thật ra đó là sư phụ của tôi."
"Đến lúc đó xin anh nhất định phải hết sức cứu giúp, tôi..."
Lương Siêu đưa tay cắt ngang lời cô, cười nói: "Mộ tiểu thư, tuy hai ta quen biết không lâu, nhưng cũng xem như bạn bè, không cần phải nói cảm ơn."
"Huống chi chăm sóc người bị thương là trách nhiệm của thầy thuốc, không cần nhiều lời."
Sau đó Lương Siêu lại thay đổi đề tài, cười hài hước mà xoa xoa đôi bàn tay.
"Mộ tiểu thư, nghiệp vụ của Cổ Hiên Trai các người trải rộng cả nước, chắc hẳn cũng rất nhạy trong vấn đề thông tin đúng không?"
"Ừm, đó là tất nhiên." Mộ Khuynh Tuyết gật gật đầu, nói: "Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, tin tức thế tục đều có thể tìm ra trên mạng, nhưng tin tức giới võ đạo thì khác lắm."
"Cho nên Cổ Hiên Trai chúng ta còn có nghiệp vụ chuyên bán ra tin tức về Huyền Võ Giả, không biết Lương thần y muốn biết chuyện gì?"
"Cũng không phức tạp như vậy, chỉ là muốn tìm mấy người."
Nói xong, hắn đưa một trang giấy qua.
Mộ Khuynh Tuyết nhìn tên của sáu cô gái được liệt kê trên giấy, nhất thời không nghĩ ra.
"Lương thần y, giúp anh tìm người không thành vấn đề, nhưng anh cũng nên nói rõ đặc thù của sáu cô gái này và quan hệ với anh là gì?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!