Lương Siêu cười chế nhạo nói.
“Làm càn!”
“Tên của Bạch trưởng bộ không phải là thứ mà cậu có thể gọi tùy tiện được đâu!”
Tôn Bác tức giận mắng mỏ còn đám người Chu Hưng và Sở Hà thì thấy Lương Siêu lại bắt đầu nghịch những chiếc đũa, có vẻ như hắn không có ý định buông tha.
Tiểu Thanh nói: “Lương đại sư, thôi bỏ đi.”
“Thực lực của Bạch bộ trưởng của phân bộ Trấn Giang thực sự rất mạnh, hơn nữa danh tiếng lại rất lớn nên không một ai dám gọi thẳng tên của ông ấy cả, nếu như bị biết được thì sẽ không biết xảy ra chuyện gì nữa.”
“Đúng vậy, Lương Siêu. Cho dù cậu có thật sự đánh một trận với Bạch trưởng bộ nhưng tốt hơn hết là không nên gặp mặt thì hơn.”
“...”
Nghe vậy, Lương Siêu mỉm cười.
“Bạch Thiên Nam, ông ta là cái thá gì chứ?”
“Đừng nói ông có quan hệ tốt với ông ta như thế nào, cho dù ông có là con trai của ông ta bị tôi bắt quỳ xuống, e rằng ông ta cũng không dám làm gì, ông có tin không?”
Tôn Bác: “…”
Chu Hưng, Sở Hà: “…”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Lương Siêu. Kể từ khi Bạch Thiên Nam nhậm chức trưởng bộ phân bộ Trấn Giang, ông ta vẫn luôn là người có uy quyền cao nhất trong số các phân bộ Vũ Minh mấy năm gần đây.
Lương Siêu chính là người đầu tiên dám nói chuyện khiêu khích như vậy trước công chúng!
“Tên họ Lương kia!”
“Tôi nhớ kỹ cậu rồi, nếu như lời cậu nói hôm nay lọt vào tai Bạch bộ trưởng, ngài ấy nhất định sẽ…”
“Ồn ào quá.”
Lương Siêu mắng với vẻ không kiên nhẫn, hắn lười nghe những lời vô nghĩa này.
Hắn vung tay khiến cho hai chiếc đũa gỗ lại xuyên qua không trung!
Tôn Bác vẫn luôn vểnh tai nghe và mở to mắt định né tránh nhưng ông ta vừa có ý nghĩ đó thì hai bên đầu gối đã truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn!
“A!”
Cứ như vậy, Tôn Bác quỳ xuống trong tiếng kêu thảm thiết.
“Trưởng bộ!”
Những người thuộc phân bộ Giang Thành vội vàng tiến lên đỡ Tôn Bác và bọn họ đều nhìn Lương Siêu với vẻ oán hận và bất lực giống hệt như Chu Hưng lúc nãy.
“Nếu như làm sớm thì tôi đã không phải ra tay rồi, đúng là uổng phí công sức.”
Nói xong, Lương Siêu vứt chiếc đũa trong tay xuống rồi phất tay với bọn họ.
“Được rồi, các người có thể đi được rồi.”
“Hãy nhớ kỹ nếu như làm nhục người khác thì một ngày nào đó sẽ bị làm nhục lại. Hôm nay coi như tôi dạy miễn phí cho các người bài học này.”
Nghe vậy, cả đám người thuộc phân bộ Giang Thành đều tức giận nhưng lại không dám lên tiếng, đành im lặng đưa Tôn Bác rời đi.
“Haizz…”
Chu Hưng thở dài nói: “Lương đại sư, sau hôm nay, coi như ngài với Bạch trưởng bộ coi như là tử địch với nhau rồi.”
“Ồ, không sao cả.”