“Tiểu Lương, cháu muốn đi đâu?”
“Võ quán Lục Hợp.”
“Cháu đừng kích động, lúc ông ở đó, nhìn qua quả thực Tiêu Bắc Quang không hề biết việc này.”
Lương Siêu cũng không quay đầu lại mà chỉ nói: “Không dạy dỗ tử tế là lỗi của thầy.”
“Mặc kệ ông ta có biết hay không, người làm sư phụ như ông ta không thoát khỏi liên quan.”
Võ quán Lục Hợp.
Vừa tới cửa, Lương Siêu đã đụng phải người quen.
Thiết quyền Vương Ninh.
Nhìn thấy Lương Siêu, Vương Ninh lập tức chắp tay hành lễ với vẻ sùng bái.
“Xin chào Lương đại sư.”
Lương Siêu thản nhiên gật đầu: “Ông tới đây làm gì?”
Vương Ninh cười nói: “Hôm nay là ngày Tiêu Bắc Quang thu nhận học trò mới nên mời tôi tới ủng hộ.”
“Lương đại sư, ngài tới đây làm gì?”
“Tôi ư?”
Lương Siêu ngẩng đầu nhìn tấm bảng treo tren cao của võ quán Lục Hợp, hắn mở miệng nói.
“Tôi tới để phá rối.”
Bên trong sảnh chính của võ quán Lục Hợp.
Lúc này, buổi lễ bái sư đang được tiến hành. Ngoại trừ các thành viên trong võ quán còn có rất nhiều người khác trong giới võ đạo được Tiếu Bắc Quang mời đến.
Khi Vương Ninh và Lương Siêu cùng nhau bước vào, mọi người lần lượt đứng dậy chắp tay hành lễ.
Bất kể thân phận là tông sư võ đạo hay là phó phân bộ của phân bộ Vũ Minh, ông ta đều nhận được sự tiếp đãi long trọng.
Về phần Lương Siêu, hắn trực tiếp bị mọi người bỏ qua vì với tuổi tác này của hắn, bọn họ đều coi hắn trở thành người hầu đi cùng hoặc là đệ tử.
Tuy nhiên ngay sau đó, đột nhiên Vương Ninh bước lên phía trước và dùng chân đạp nát gạch đá xanh trên mặt đất, đồng thời ông ta giơ tay chỉ thẳng về phía Tiếu Bắc Quang đang đứng ở võ đài chính giữa đại sảnh.
“Tên họ Tiếu kia! Ông muốn tìm chết phải không!”
“Mau lăn xuống đây đấu cùng tôi một trận!”
Xì xào!
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều ồ lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Vương Ninh và Tiếu Bắc Quang vì họ đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tuy rằng giữa các tông sư võ đạo với nhau cũng có tỉ võ nhưng dường như tỉ võ vào ngày hôm nay có vẻ không thích hợp lắm?