“Hạ tiểu thư, cô có muốn vào phòng ông nội ăn trộm tờ hôn thư kia ra không?”
“Chỉ cần lấy được hôn thư thì tôi sẽ lập tức rời đi ngay còn cô sẽ được tự do từ nay trở về sau. Cô thấy sao?”
Hạ Tử Yên nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút oán hận.
“Anh đừng mơ, ông nội tôi lúc nào cũng mang tờ hôn thư đó theo người nên không thể trộm được đâu.”
Lương Siêu còn có thể nói gì đây?
Chỉ một chữ, tuyệt!
Khi hoàng hôn buông xuống.
Sau khi đi chơi cả ngày về, Lương Nghiên vội ôm lấy đùi Luoeng Siêu và ngẩng đầu lên bĩu môi đáng thương hắn.
“Anh, em ngủ ở đây được không?”
“Chị dâu cả với chị dâu thứ 2 đều không ở đây, Nghiên Nghiên muốn chơi với chị dâu thứ 3…”
Lương Siêu: “???”
Bản thân hắn còn đang suy nghĩ làm sao để hủy bỏ hôn ước, không ngờ cô nhóc này còn sắp xếp thứ tự xong rồi?
Sau khi nhìn thấy Hạ Tam Hải đứng ở bên cạnh cười vô cùng đắc ý, không cần hỏi cũng biết nhất định là do ông già kia xúi giục!
“Ông Hạ, sau này không cần phiền ông đưa em gái tôi đi chơi nữa đâu, tôi sợ ông dạy hư con bé mất.”
“Được rồi, tôi còn một đống việc ở bên phân bộ Vũ Minh cần phải xử lý. Sau này cứ để chị dâu thứ 3 đưa Nghiên Nghiên đi chơi là được, có được không Nghiên Nghiên?”
“Được ạ!”
Lương Siêu: “…”
Hôm sau, tại bệnh viện Khang Nhân.
Bởi vì Hàn Phỉ đã bắt đầu làm công tác tư tưởng cho các bệnh nhân thuộc khu chăm sóc đặc biệt từ hôm qua nên có không ít người đã xếp hàng ở bên ngoài văn phòng từ sáng sớm vì tin tưởng Hàn Phỉ.
Lương Siêu vừa mới tới đã sứt đầu mẻ trán vì đám đông.
“Người bệnh này đã ung thư phổi giai đoạn cuối rồi nhưng không sao cả, sau khi chữa xong thì nhớ kiêng rượu.”
“Ngày thường, chắc ông hay đi tầm hoa vấn liễu* lắm phải không? Bệnh AIDS của ông đã nặng lắm rồi. Sau khi chữa khỏi xong thì hãy yên tĩnh ở nhà đi, già rồi còn muốn làm được gì chứ?”
*Tầm hoa vấn liễu: ý chỉ chơi gái
“Ông bị…nhiễm trùng đường tiểu? Thậm chí còn cắt bỏ một bên thận rồi sao?”
“Haizz, căn bệnh bẩm sinh của ông đã quá nặng rồi. Mặc dù lần này tôi có thể chữa khỏi cho ông nhưng đoán chừng ông chỉ có thể sống thêm hai mươi mấy năm nữa thôi.”
“Đừng lo, bệnh dại của con cô mới ở giai đoạn đầu thôi. Sau khi tiêm xong, tôi sẽ