"Tao và Từ Xuyên có giao tình cũ, từng nợ anh ta một ân tình, cho nên mối thù của anh ta do tao báo thù giúp."
"À." Lương Siêu chỉ khẽ gật đầu rồi không nói gì nữa, đứng đợi Vương Ninh ra tay, hắn cũng muốn xem rốt cuộc nắm đấm của cái tên có danh xưng thiết quyền này sắt thép đến mức nào.
Nhưng Vương Ninh lại chậm chạp không tấn công, yên lặng dò xét Lương Siêu một hồi rồi nói: "Nghe Chu Hưng nói là mày gia nhập phân bộ Thiên Hải của Võ Minh? Hừ, tính ra mày cũng thông minh."
Sau đó ông ta tản mất khí thế trước đó, khẽ phất tay với Lương Siêu: "Võ Minh có quy định, không được giết hại lẫn nhau, cho nên mày tự chặt một tay đi, coi như một lời bàn giao của tao danh cho Từ Xuyên."
Tự chặt một tay?
Lương Siêu cười cổ quái một tiếng.
"Mày cười cái gì?"
"So với việc mày triệt để phế bỏ hai ông cháu Từ Xuyên, một cánh tay đã xem như rất nhẹ."
"A, nghe ý của ông thì ông còn cảm thấy mình lỗ lắm đúng không?"
"Vậy ông có thể coi như tôi chưa gia nhập Võ Minh, huống chi lúc đầu tôi cũng không tính chính thức gia nhập, nhiều nhất là nhân viên ngoài biên chế thôi."
"Đến đây, có giỏi thì tới phế tôi đi, điều kiện tiên quyết là ông thật sự có khả năng này."
Kẽo kẹt...
Vương Ninh đột nhiên siết chặt hai nắm đấm: "Thằng ranh, mày đang chọc giận tao."
"Là một lòng muốn tìm cái chết à?"
"Nói nhảm nhiều quá." Sau khi nói thầm một tiếng, Lương Siêu giơ ngón tay lên, cực kỳ khiêu khích mà ngoắc ngoắc về hướng Vương Ninh.
"Khốn nạn!" Chỉ nghe Vương Ninh gầm thét một tiếng, trong chốc lát toàn thân bắn ra Huyền khí, nhất thời lại ngưng tụ ra một tầng ánh sáng hình dạng cây búa màu xám sắt ngay trên tay phải của mình.
"Thiết Lang quyền!"
Tiếng quát vừa dứt, không đến hai giây, Vương Ninh bỗng nhiên điên cuồng vọt tới trước mặt Lương Siêu, đấm thẳng một quyền vàoo ngực hắn!
Nghe một tiếng "Keng!" vang lên, Vương Ninh cười lạnh một tiếng, không cần ngẩng đầu cũng đã biết kết quả. Mà trong lúc ông ta ngẩng đầu muốn nhìn đối phương có bị mình trực tiếp đánh chết chưa thì một tiếng cười khẽ đột nhiên lượn lờ bên tai.
"A..."
"Xem ra nắm đấm của ông cũng không đủ cứng rắn."
Vương Ninh vội ngẩng đầu lên thì thấy Lương Siêu đang mỉm cười với ông ta, toàn thân không hề bị thương một chút nào.
“Này, chuyện này sao có thể!”
Ông ta rất tự tin với một quyền lúc nãy của mình, cho dù đối thủ có đạt tới cảnh giới đại sư thì cũng bị nội thương do một chưởng này gây ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!