Qua chừng một phút, Liễu Băng Khanh kéo cánh tay Lương Siêu song song bước vào, trai tài gái sắc, trong nháy mắt đã thu hút không ít ánh mắt, Giang Hồng thấy thế thì trong lòng càng thêm đố kị!
Đang muốn xuống đài đi tìm bọn họ thì đúng lúc một đám người nhao nhao lên đài chúc phúc. Tất cả đều là một số nhân vật lớn trong giới kinh doanh Thiên Hải, dẫn đầu rõ ràng là hội trưởng thương hội Thiên Hải, Khương Bách Đào.
"Giang tiểu thư, chúc mừng chúc mừng."
"Ha ha, chúc cô Giang, anh Bạch trăm năm tốt hợp, sớm sinh quý tử!"
"…"
Giang Hồng cám ơn từng người, lập tức nhìn về phía Khương Bách Đào mà cười hỏi: "Khương hội trưởng, không biết các người thảo luận chuyện liên quan tới tôi trước đó như thế nào rồi?"
"Ha ha!" Khương Bách Đào cười to hai tiếng, còn giơ ngón tay cái lên với Giang Hồng.
"Giang tiểu thư không hổ là xuất thân hào môn tỉnh thành, vừa ra tay đã hết sức xa xỉ!"
"Chuyện liên quan tới cô cơ bản không thành vấn đề, chỉ là Giang tiểu thư vẫn luôn ăn không mà chưa hứa hẹn, không để chúng tôi nhìn thấy lợi ích thật sự, trong lòng chúng tôi không nắm chắc."
Giang Hồng nghe vậy thì hai mắt tỏa sáng, lập tức đáp lại.
"Được!"
"Có câu nói này của Khương hội trưởng thì tôi đã cảm thấy yên tâm, hiện tại tôi lập tức bảo người chuyển năm mươi tỷ vào tài khoản công ty các vị!"
"Nhưng lát nữa còn phải làm phiền các vị phối hợp với tôi, không thành vấn đề chứ?"
"Đó là tất nhiên!" Bọn người Khương Bách Đào cười chấp nhận, thấy thế, Giang Hồng nhìn về phía Liễu Băng Khanh, Lương Siêu dưới đài, ánh mắt trở nên vô cùng độc ác.
"Cẩu nam nữ!"
"Hôm nay tao phải triệt để hủy diệt tụi mày!"
Lại qua một lát, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Sau khi cô dâu chú rễ là Giang Hồng, Bạch Hạo đứng trên đài, một MC đang muốn nói một đoạn lời dạo đầu thì Giang Hồng đột nhiên đoạt lấy microphone, Liễu Băng Khanh thấy thế cũng không khỏi cứng đờ.
Nhìn điệu bộ của Giang Hồng liền biết cô ta chuẩn bị muốn tung ra đòn sát thủ.
Lương Siêu cười nhìn cô ấy một cái rồi khẽ bóp tay cô: "Cứ yên tâm đi, lát nữa cô không cần làm gì, cũng không cần nói gì, cứ đứng xem kịch, cảm thấy hả giận là tốt rồi."