Tên Phùng Luân trước đó hô hoán rất phấn khích, đang tính chạy lại tính sổ với hắn khi thấy cảnh này thì chạy ra khỏi biệt thự, anh ta đã biến mất không thấy tung tích.
Ngay cả Lương Siêu đều không thể không thừa nhận rằng Phùng Luân, mặc dù anh ta việc thành thì ít việc bại thì nhiều, có thể nói rằng anh ta chẳng làm được trò trống gì, nhưng anh ta nếu xét ở phương diện thi chạy với dầu ở lòng bàn chân thì nhất định là một đối thủ tài năng!
Trở lại biệt thự, Lương Siêu vội vàng đặt Liễu Huy Hoàng lên giường, kiểm tra mạch của ông ấy trước, thở dài một hơi.
“Ông Liễu thế nào? Có chữa được không?”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hồ Tuyết Liên, Lương Siêu mỉm cười.
Hắn nhẹ giọng trấn an: "Dì đừng lo lắng, bác Liễu chỉ bị một chút nội thương sau cú đánh, nội tạng không có tổn thương."
"Vấn đề nhỏ, một lát nữa chú sẽ tỉnh."
Lương Siêu trước tiên châm cho ông vài châm, sau đó vỗ vào lưng ông.
"Phốc!"
Một ngụm máu đen phun ra, Liễu Huy Hoàng thở ra một hơi dài và từ từ tỉnh dậy.
"Tiểu, Tiểu Siêu?"
“Cậu sao lại ở đây, mau mau…”
“Bác Liễu không cần phải lo lắng, từ xuyên đã bị cháu giải quyết xong, phải chịu cái giá thương tích nghiêm trọng.”
“Đúng đó cha, lão già Từ Xuyên đó đã bị anh rể của con thủ tiêu!"
Liễu Băng Loan vừa nói vừa nhảy múa, miêu tả chi tiết màn trình diễn dũng cảm của Lương Siêu khi đó.
Nghe vậy, trái tim nơm nớp lo sợ của Liễu Huy Hoàng lúc này mới triệt để buông xuống.
Sau đó ông ấy nhìn Lương Siêu, càng nhìn càng thấy hài lòng! Có con rể giỏi như vậy thì lo gì chuyện gia đình không hưng thịnh?
Một lát sau.
Bị Liễu Huy Hoàng nhìn tới phát ngại, thấy ông ấy đang định nói gì đó, Lương Siêu vội vàng đứng dậy: "Bác Lưu, cháu phải trở về bốc thuốc cho Băng Khanh, nếu chậm trễ, dược hiệu sẽ bị giảm sút, à thì bác nghỉ ngơi đi, cháo xin đi trước một bước, tạm biệt.”
Nhìn Lương Siêu xin về giống như trốn vậy, Liễu Huy Hoàng lắc đầu cười khổ một trận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!