"Anh ơi, anh kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy ạ?"
"A, vừa chữa bệnh cho một ông lão."
Sau đó Lương Siêu bỏ số tiền này vào thẻ rồi lại đi châm cứu cho Liễu Băng Khanh.
Nghe nói Lương Siêu muốn đi tìm Liễu Băng Khanh, Lương Nghiên cũng nhảy nhảy nhót nhót đòi đi theo, mà hai anh em vừa ra cửa thì đã nhìn thấy Sở Diệu Y cười tủm tỉm đi tới.
"Sư phụ, anh muốn đi đâu vậy?"
Nghe thấy xưng hô này, Lương Siêu trợn trắng mắt.
"Gọi tên tôi là được rồi, tôi không nhận đồ đệ."
"Vậy được rồi." Sở Diệu Y bĩu môi: "Anh có thể dời chuyện của mình lại không, hôm nay em cố ý tới tìm anh để học công phu."
"Anh nhìn xem, em đã thay xong quần áo luyện công rồi, nói thế nào anh cũng phải dạy em hai chiêu, không thể để em tay không trở về đúng không?"
"Được rồi."
Lương Siêu đồng ý, đầu tiên là bảo Sở Diệu Y đánh ra một bộ quyền, sau đó tiến hành chỉ đạo mỗi một động tác của cô ấy ngay hiện trường.
Chát!
Hắn tát một cái vào mông Sở Diệu Y.
"Cái mông quá vểnh, cô đang luyện võ hay khiêu vũ thế? Thu lại!"
Chát!
Một cái tát lại chụp vào vòng eo của Sở Diệu Y, nói: "Lực eo không đúng, toàn bộ lực bộc phát của nắm đấm là nhờ vào eo, nhất định phải đột nhiên phát lực mới được."
Lúng túng hơn là thỉnh thoảng hắn còn nhấn nhấn lên ngực Sở Diệu Y...
"Ngực của cô rụt lại như vậy làm gì?"
"Tinh túy của chiêu này chính là khí thế, ưỡn ngực lên cho tôi!"
"..."
Tuy chỉ luyện nửa giờ, nhưng Sở Diệu Y lại cảm thấy như trải qua nửa thế kỷ, thậm chí còn hoài nghi có phải Lương Siêu này đang mượn cơ hội chấm mút đụng chạm hay không!
Khi nhìn thấy hắn đưa tay muốn sờ bắp đùi của mình, Sở Diệu Y vội vàng lui lại.
"Này, anh quá đáng rồi đấy!"
"Không sờ toàn thân trên dưới của tôi một lần thì anh không bỏ qua à!"
Lương Siêu: "..."
Tôi thật lòng dạy cô luyện võ, cô lại coi tôi là lưu manh?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!