“Hầy, ngài còn nhiều điều chưa biết lắm. Thật ra sở trường của tôi không phải là đánh nhau mà là Trung y. Chỉ cần nhìn qua sắc mặt của ngài là biết ngay được ngài đang gặp vấn đề gì, có điều bệnh này cũng không quá nghiêm trọng.”
Ông ta có bệnh ư?
Diệp Cửu lại càng tức giận hơn, hô hấp dần trở nên gấp gáp. Kể từ khi ông ta thành danh cho đến nay, đã mấy chục năm trôi qua chưa từng có ai dám nói chuyện với ông ta như vậy.
“Đau răng không phải là bệnh nhưng nó vẫn có thể gây chết người. Hơn nữa, là do ngài cũng hay tức giận, không kiểm soát được chế độ ăn của bản thân cộng thêm bệnh trĩ nặng. Có thể nói ngài đang gánh hai căn bệnh khiến cho người ta khổ sở nhất đúng không?”
“Đúng đúng!”
Người quản gia liên tục gật đầu theo bản năng: “Thật không ngờ, chỉ nhìn mấy lần mà cậu đã nhìn ra hai căn bệnh hành hạ Cửu gia đã lâu. Cậu có thể trị được không?”
“Chỉ cần là bệnh thì đương nhiên sẽ có cách cứu chữa. Tôi có thể trị được.”
Nói xong, Lương Siêu vội tiến lên.
Ngay khi Diệp Cửu tưởng hắn bắt mạch cho mình, ông ta lại nghe thấy một tiếng ‘xoẹt’ lướt qua.
Bốp!
Lương Siêu tát một cái thật mạnh lên mặt ông ta.
Tuy nhiên mọi chuyện còn chưa kết thúc, trước khi ông ta và những người khác kịp phản ứng thì Lương Siêu đã tát tiếp vào nửa bên mặt còn lại…
Năm người đàn ông cao lớn mặc âu phục cùng với quản gia đều ngẩn ra. Bọn họ đều từng nghe nói thằng nhóc này là một người tàn nhẫn nhưng hiện tại xem ra đúng là tai nghe không bằng mắt thấy…
Ngay cả Cửu gia mà cũng dám tát, chỉ cần thằng nhóc này sống sót thì chắc chắn hắn sẽ nổi danh khắp Thiên Hải!
“Phụt!”
Ngay sau đó, Diệp Cửu đột nhiên cúi đầu và phun một ngụm máu tươi xuống mặt đất, trong đó còn kèm theo mấy cái răng gãy đã biến thành màu đen bốc mùi hôi thối…
Thấy vậy, Lương Siêu vỗ tay cười đầy thỏa mãn.
“Xong rồi, chỉ cần nhổ bỏ mấy cái răng thối này đi thì sau này sẽ không còn đau nữa.”
Mọi người: “…”
Cách nhổ răng này thật tuyệt.
Diệp Cửu đứng lên rồi chậm rãi ngẩng đầu, ông ta nhìn Lương Siêu với vẻ u ám và che đi gương mặt sưng tấy. Lúc này, ông ta thực sự nghẹn khuất không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể nói ra hai câu.
“Được.”
“Giỏi lắm!”
“Lương Siêu đúng không, tôi nhớ kỹ cậu rồi!”
Thế nhưng ngay khi ông ta xoay người định rời đi thì Lương Siêu cầm mấy ngân châm đâm thẳng về phía cái mông của Diệp Cửu với tốc độ nhanh như chớp…
Ngay sau đó.