"Thời gian của Cửu gia quý giá, và sự kiên nhẫn của ngài cũng có hạn. Tôi không thể đợi cậu lâu được, sau một giờ chúng tôi muốn nghe câu trả lời từ cậu.”
“Một vấn đề đơn giản như thế mà cũng mất hàng tiếng để trả lời, tôi có thể đưa ra câu trả lời ngay bây giờ.”
Lương Siêu vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào đống tiền 1000 vạn đỏ chót, Diệp Cửu thấy vậy liền nở nụ cười.
Thằng nhóc này có vẻ là người thông minh.
“Thứ nhất, Triệu Thiết Trụ dám làm em gái tôi bị thương một ngón tay nên tôi chặt đứt 10 ngón tay của gã cũng là chuyện đương nhiên.”
“Cũng may là vì lúc đó em gái của tôi cũng ở đây nên tôi mới nhân nhượng, không muốn lưu lại hình ảnh bạo lực cho con bé. Bằng không, ông ta không chỉ đơn giản mất 10 ngón tay đâu.”
Nụ cười trên gương mặt Diệp Cửu cứng đờ, quản gia định mở miệng mắng lại nhưng anh ta giơ tay cản lại và nhìn chằm chằm Lương Siêu: “Vậy chuyện thứ 2 thì sao?”
“Chuyện thứ 2 càng đơn giản hơn.”
“Tôi quen sống tự do rồi nên không chịu nổi bất cứ sự quản thúc nào, nói chi đến chuyện tuyên thệ trung thành.”
Nhất thời khuôn mặt già nua của Diệp Cửu trầm xuống.
“Chàng trai trẻ, cậu đùa tôi à?”
Lương Siêu phất tay: “Ngài cũng đã già rồi, tôi chơi đùa với một ông già thì có gì thú vị chứ? Tôi chỉ là nói thật với ngài thôi.”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenazzmoi.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
“Làm càn!”
Quản gia quát lớn nhưng Diệp Cửu vẫn muốn tiếp tục nói thêm: “Chàng trai trẻ, cho dù Triệu Thiết Trụ có mắc sai lầm lớn đến mức nào nhưng dù sao hắn vẫn là người của tôi. Nếu như cậu đồng ý về cùng một phe với chúng tôi thì người một nhà cũng dễ nói chuyện với nhau hơn.”
“Còn nếu như cậu không đồng ý thì tôi đây sẽ phải đòi công đạo thay hắn. Chắc chắn cậu hiểu rất rõ kết cục khi trở thành kẻ địch với tôi nhỉ.”
Dụ không được lại chuyển sang cưỡng chế ư?
Lương Siêu cười lạnh, khẽ nhún vai nói: “Không sao cả, chỉ cần tôi không coi ngài là kẻ địch thì chuyện này coi như không xảy ra!”
Ngụ ý là Diệp Cửu, ngay cả tư cách trở thành kẻ địch của tôi cũng không thể, ông không đủ để thu hút sự chú ý của tôi.
Diệp Cửu cũng nhận ngay ra được ý này, nhất thời ông ta nổi giận.
Thế nhưng khi ông ta định mở miệng nói chuyện thì Lương Siêu lại ra dấu im lặng.
“Suỵt.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!