Nghe thấy tiếng động lớn như vậy bên ngoài, những người trong container vội chạy ra. Nhưng thứ họ nhìn thấy là Hắc Hùng đang nằm gục trên mặt đất như một con chó chết.
Có người bước tới, kiểm tra mũi gã và phát hiện gã đã không còn thở nữa.
“Cô chủ, không ổn rồi, nhất định là người của Từ Thiên Thành đã phát hiện ra chúng ta.” Một người khác cau mày nói.
Nhưng khi Thẩm Hân Duyệt nhìn hàng loạt dấu chân để lại trên bãi biển, trong lòng cô lại không nghĩ như vậy. Thẩm Hân Duyệt lắc đầu nói: “Không phải Từ Thiên Thành, là người vừa rồi.”
Bởi vì nếu người của Từ Thiên Thành phát hiện ra bọn họ, Thẩm Hân Duyệt không tin đến bây giờ bọn họ còn sống. Vừa rồi Hắc Hùng đề nghị tiễn Tô Vũ đi, cô ta có thể đoán gã định làm gì.
Lúc đầu, Thẩm Hân Duyệt hơi không đành lòng, dù sao đây chính là ăn cháo đá bát, nhưng vì sự an toàn của cha và cô ta nên cô ta cũng chỉ có thể lựa chọn làm vậy.
Điều cô ta không ngờ tới rằng người chết lại là Hắc Hùng. Không những vậy, nhìn bộ dạng hiện tại của Hắc Hùng và thời gian kéo dài của toàn bộ trận chiến, hẳn là gã không có bất kỳ cơ hội nào để đánh trả.
Một người tu luyện ngoại môn như Hắc Hùng còn không có cơ hội đánh trả, trong lòng Thẩm Hân Duyệt chỉ nghĩ đến hai khả năng.
Đầu tiên, đối phương đánh lén, Hắc Hùng không có thời gian chống trả.
Thứ hai, thực lực của đối phương vượt xa Hắc Hùng, đây là một trận chiến nghiền ép.
Hiển nhiên, Thẩm Hân Duyệt không nghĩ tới lý do đầu tiên, bởi vì Hắc Hùng đã chuẩn bị sẵn tâm lý lấy mạng Tô Vũ, cho nên không có chuyện bị đối phương đánh lén.
Từ góc nhìn này, không thể xem thường thực lực của Tô Vũ, thậm chí trong lòng Thẩm Duyệt Hân cũng sợ ngay cả Ngô đại sư cũng không thể đánh bại anh.
“Hừ, cô chủ, giờ hai anh em tụi tôi phải đi giết nó để trả thù cho Hắc Hùng.” Hai người còn lại rất tức giận, muốn trả thù cho Hắc Hùng ngay.
“Nếu không muốn chết, cứ coi như không nhìn thấy gì, vứt xác của Hắc Hùng xuống biển đi.” Thẩm Hân Duyệt đứng dậy, bỏ lại một câu rồi đi vào trong container.
Lúc này cô ta đã rất khôn ngoan và có những kế hoạch khác trong đầu.
Cô ta chưa bao giờ nghe nói trong thành phố Tân Hải có người có bản lĩnh như vậy, cho nên không có khả năng là thành viên của tổ chức khác.
Càng không thể là người của Từ Thiên Thành, bởi vì nếu anh là người của Từ Thiên Thành, anh sẽ không bao giờ cứu cha cô ta.
Hiện tại xem ra, chẳng qua Hắc Hùng chỉ tự đâm đầu vào chỗ chết mà thôi. Nếu so sánh giữa hai người này thì Hắc Hùng chính là ngựa chậm còn người kia chính là kỳ lân. Đừng nói là tổn thất một con ngựa chạy chậm, cho dù có tổn thất mười con ngựa chậm để đổi lấy một con kỳ lân thì cũng không thiệt.
Sau khi Tô Vũ trở về nhà, anh nhìn thấy Mã Hiểu Lộ đang cuộn tròn trên ghế sofa xem TV, thỉnh thoảng lại cười rất vô tư nữa.
Nụ cười như vậy cực kỳ hiếm thấy trong trí nhớ của Tô Vũ. Kể từ khi Mã Hiểu Lộ kết hôn với Tô Vũ, chưa bao giờ cô biểu hiện hạnh phúc như bây giờ.
“Chắc là vì sắp ly hôn nên mới vậy.” Tô Vũ nghĩ thầm trong đầu.
Nhưng thực chất, chính vì những thay đổi của Tô Vũ trong hai ngày qua mà Mã Hiểu Lộ cảm thấy cuộc sống đã trở nên thoải mái hơn.
“Anh... anh về rồi à?” Mã Hiểu Lộ nhìn thấy Tô Vũ, nhanh chóng ngồi dậy khỏi ghế sô pha, nghiêm túc nói.
Tô Vũ mỉm cười gật đầu: “Ừ. À, ngày mai em có thể xin nghỉ một ngày được không?”
Mã Hiểu Lộ nghe thấy Tô Vũ chợt hỏi như vậy thì kinh ngạc: “Chẳng lẽ anh ấy lại nhớ ngày mai là sinh nhật của mình à? Muốn tạo cho mình một bất ngờ ư?”
Mã Hiểu Lộ tràn ngập mong chờ đáp lại: “Được, có chuyện gì à?”
Nhưng câu trả lời của Tô Vũ lại giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu cô, khiến cô lạnh từ đầu đến chân: “Em quên rồi à, ngày mai là thứ hai, cục dân chính mới làm việc.”
Sau khi Mã Hiểu Lộ nghe được câu trả lời của Tô Vũ, cô chợt cảm thấy trong ngực có một tảng đá thật nặng nề, theo bản năng đưa tay ra nhẹ nhàng che ngực mình.
“Anh thật sự muốn ly hôn với em vậy sao? Chẳng lẽ từ trước đến giờ anh chưa từng thích em ư?” Mã Hiểu Lộ khẽ cắn môi, thầm nghĩ.
Nhưng cô lại cố nặn một nụ cười, nói với Tô Vũ: “Đương nhiên là nhớ rồi, mai em sẽ xin phép nghỉ.”
Mã Hiểu Lộ hít sâu hai hơi, tiếp tục nói: “À, hết đồ ăn rồi, anh có thể đi mua đồ ăn với em không?”
Tô Vũ khẽ nhíu mày, hình như trong trí nhớ của anh, chuyện này chưa từng xảy ra. Trước đây thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bọn họ đều cố ý xen kẽ, đòi tiền đã trở thành lý do duy nhất để hai người nói chuyện.
Tô Vũ không cần suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu, khi Mã Hiểu Lộ thay quần áo, mang giày đi ra ngoài, Tô Vũ cũng mang theo một chiếc dù.
“Anh mang theo dù làm gì?” Mã Hiểu Lộ tò mò hỏi.
“Anh vừa về, thấy ngoài trời sắp mưa, cho nên cầm theo sẵn.” Tô Vũ nói xong, đóng cửa đi ra ngoài.
Mã Hiểu Lộ nhìn bóng lưng gầy gò của Tô Vũ, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô thật sự cảm thấy anh đã thay đổi, trước đây sao anh có thể suy nghĩ chu đáo như thế chứ? Trước đây sao anh có thể đi mua đồ ăn với cô được?
“Hôm nay Hiểu Lộ đi chợ à? Củ cải của tôi tươi lắm này. Ối, Tô Vũ cũng đi chợ à? Mặt trời sắp mọc hướng tây rồi!” Bà bán rau thấy hai người đi với nhau nên nói.
Hầu như không có ai ở đây không biết Tô Vũ, bởi vì anh chỉ là một tên lười biếng hết ăn lại nằm. Nhiều người rất thông cảm cho Mã Hiểu Lộ, một cô gái xinh đẹp như vậy lại bị hủy hoại như thế này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!