Nghĩ đến mấy cái thứ trông như vật chết bên trong mộ chính là vật sống, Mạnh Đông Dương liền có chút sợ hãi.
Có điều, Tô Vũ nói rõ ra như vậy thì anh ta cũng yên tâm hơn nhiều, ít nhất thì nó là cái thứ có thật chứ không phải là quỷ quái vô hình.
Lúc này, trong lòng Mạnh Đông Dương có rất nhiều thắc mắc. Đầu tiên, nai con hút máu rốt cuộc là thứ gì?
Tiếp theo, chúng nó hành động thế nào, vì sao lúc trước hai người họ đi vào mộ hiến tế, chúng nó lại không hề nhúc nhích?
Nếu chúng nó chính là vật sống sống sót hàng trăm nghìn năm, thì chúng nó sống nhờ cái gì bên trong động ngầm âm u lạnh lẽo?
Tô Vũ không trả lời một loạt vấn đề của anh ta, chỉ nói là hiện giờ không phải lúc nói chuyện, chờ khi về lại từ từ trả lời anh ta.
Hai người cứ như vậy đạp lên cây giẫm lên cỏ đi trong núi sâu, cuối cùng cũng tới nơi mà Mạnh Đông Dương cho là mộ chính mộ nương nương trước khi một tia hoàng hôn cuối cùng tắt hẳn.
Mạnh Đông Dương chỉ ra phía trước, nói: “Anh Tô, lần này là đúng rồi, nếu ở đây thật sự có chôn một vị nương nương thì chắc chắn là được chôn bên dưới mặt cỏ phía trước.”
Lúc này, trước mặt hai người Tô Vũ và Mạnh Đông Dương là một mảng cỏ xanh, mặt cỏ đã dần úa vàng, có cơn gió nhẹ lướt qua, vài lá cây bay phất phơ, cảnh tượng có chút hoang vu.
Tô Vũ hít sâu một hơi, bước đi qua, khom lưng nắm cành khô trên mặt cỏ, sau đó đâm thẳng xuống bùn đất. Ngay sau đó, anh cảm thấy có thứ gì đó giống như là sợi tơ bị giật mình nhanh chóng chui sâu vào trong lòng đất.
Tô Vũ đứng lên, phủi phủi tay. Vậy là đúng rồi, mấy thứ mới nhanh chân chạy trốn kia chính là rễ cây huyết rồng lan tràn dày đặc trong mặt đất.
Tô Vũ chỉ mới thử nhẹ một cái thôi là cảm nhận được rất nhiều rễ cây huyết rồng rồi. Có thể nói ở đây là nơi có nhiều rễ cây huyết rồng nhất, nghĩa là ở đây là nơi cách gần cây huyết rồng nhất.
Suy đoán trước đó của anh là đúng, mộ chính mộ nương nương là nơi ở của cây huyết rồng. Tô Vũ đạp đạp mặt đất dưới chân. Anh khẳng định là cây huyết rồng đang ở dưới chân mình.
“Là ở đây!” Mạnh Đông Dương chạy lại nhìn xung quanh, cơ bản là xác định mộ chính nằm ở đây.
Anh ta ngước mắt lên nhìn, bảy ngọn núi vây quanh đây, đây chính là vị trí mắt phong thủy Tây Sơn, nếu có mộ gì đó thì chắc chắn là nằm ở đây.
Thật ra thì Mạnh Đông Dương có chút xấu hổ khi nghĩ vậy. Trước đó anh ta không phát hiện ra nơi đây, còn đi đào nhầm mộ hiến tế, thật sự là không chuyên nghiệp chút nào.
Có điều, không phải là Mạnh Đông Dương không chuyên nghiệp, mà là rất nhiều đại sư phong thủy cũng chưa chắc phát hiện ra cách cục phong thủy phật quang ánh bảy tháp, lần trước anh ta đào nhầm mộ hiến tế là vì tìm ngay hư vị của mộ.
Chỉ là vì anh ta chưa đủ kinh nghiệm, không có khái niệm về quy mô của ngôi mộ, không ngờ được rằng toàn bộ Tây Sơn đều là mộ nương nương, và nơi đây mới là mộ chính.
May là khi ấy Mạnh Đông Dương không tìm được nơi này, bằng không có khi đã chết ngay lúc đào đất rồi.
“Vậy... bây giờ chúng ta nên làm gì? Chúng ta không có công cụ gì cả, chẳng lế đào đất bằng tay?” Dứt lời, Mạnh Đông Dương nhìn xung quanh, dường như là đang xem trong rừng cây đen nhánh có gió thổi cỏ lay gì không.
Bởi vì trong ấn tượng của anh ta, một khi mặt trời lặn hẳn, đám nai con hút máu sẽ lao ra, dựa vào quyền cước tay chân của bọn họ là không thể nào đánh lại được.
“Nếu anh muốn đào bằng tay thì tôi sẽ không ngăn cản anh. Có điều ở đây có một cánh cửa, chúng ta chỉ cần mở cửa ra là có thể đi thẳng đến tẩm cung của vị nương nương kia.” Tô Vũ mỉm cười, nhìn mặt cỏ trước mắt, nói với vẻ tự tin.
“Cửa hả? Ở đâu? Sao tôi không thấy?” Mạnh Đông Dương tò mò hỏi.
“Đương nhiên là mảnh đất dưới chân chúng ta rồi. Nó chính là cửa!” Tô Vũ nhìn mặt đất dưới chân.
“Anh Tô, anh đừng nói đùa nữa, nếu là vậy thì cũng phải đào đất mà? Tôi thấy hôm nay làm sao cũng không thành công được, vẫn nên đợi ngày mai mang theo công cụ tới đi.”
Mạnh Đông Dương vừa dứt lời, Tô Vũ liền đẩy nhẹ anh ta một cái: “Tránh sang một bên đi!”
Sau đó, Tô Vũ dậm chân một cái, cả người giống như con diều bay thẳng lên trời, ở trong mắt Mạnh Đông Dương như là treo giữa không trung, Mạnh Đông Dương nhìn mà cực kì ngạc nhiên.
Lúc này, trong tay Tô Vũ đã ngưng tụ ra mười hai kim không màu phản quang. Sau đó, anh vung tay lên, mười hai kim không màu phản quang đâm vào trong mảng cỏ với tốc độ vô cùng nhanh.
Tô Vũ di chuyển hai vòng trên không trung rồi rơi xuống bên cạnh Mạnh Đông Dương. Anh dùng một tay túm vai Mạnh Đông Dương, túm lùi ra ngoài bảy tám bước chân mới dừng lại.