Bệnh viện Quân khu Yên Kinh, trong một phòng bệnh trên tâng ba, môi trường yên tĩnh, ánh đèn dịu nhẹ, cùng nhiệt độ thích hợp, tất cả những điều này với đều là tốt nhất đối với một bệnh nhân.
Mạnh Cầm nằm ghé vào bên mép giường, mắt không dám chớp nhìn Mạnh Đông Dương, vì cô bé sợ mình chỉ cần nhắm mắt, Mạnh Đông Dương sẽ biến mất. Giống như lúc ở chân Tây Sơn, Mạnh Đông Dương kiên quyết vứt bỏ cô bé một mình lên núi.
Loại phòng bệnh này thuộc hạng khá cao cấp, sau khi Mã Hiểu Lộ đến Yên Kinh, cố ý nhờ vả quan hệ để sắp xếp, không chỉ Mạnh Đông Dương, ngay cả Ngô Truyền Vinh cũng sắp xếp vào bệnh viện này luôn.
Bên ngoài phòng nghỉ, Mã Hiểu Lộ nhíu mày nhìn Tô Vũ hỏi: "Rốt cuộc là sao vậy? Một người sống đang êm đẹp, sao qua một đêm lại ra nông nỗi này?"
Cuộc nói chuyện của hai người, Từ Thiên Thành đương nhiên không chen vào. được, cộng thêm ông ta cũng không muốn biết quá nhiều, nhiệm vụ của ông ta là hộ tống Mã Hiểu Lộ an toàn đến Yên Kinh, giờ nhiệm vụ của ông ta đã hoàn thành, nên ông ta xin phép Tô Vũ rồi tìm một hội sở cao cấp, thưởng thức kỹ càng phong tình đặc sắc của thủ đô.
"Làm sao anh biết được, lúc anh đến đã thế này rồi, nếu không phát hiện kịp thời chắc hai anh em đều toi mạng. Muốn biết rốt cuộc là sao, vẫn phải đợi Mạnh Đông Dương tỉnh mới biết, trong bụng thằng nhóc đó không biết giấu bao nhiêu bí mật"
Tuy tuổi của Mạnh Đông Dương không lớn, nhưng lại cho Tô Vũ cảm giác già dặn, lòng dạ rất sâu, tuyệt đối sẽ không tỏ bày tâm sự với người bình thường.
Thực tế Tô Vũ cũng không phải không thể hiểu, đó là vì thời gian dài anh ta đều sống như một con nhím, anh ta phải luôn luôn nghĩ làm sao mới có thể bảo. vệ mình.
Mã Hiểu Lộ thở dài nói: "Sinh mệnh luôn mong manh như vậy, may là không xảy ra chuyện gì lớn."
"À, em có chuyện muốn nói với anh, anh đừng trách em nhé." Mã Hiểu Lộ chu môi nhìn Tô Vũ nói.
"Chuyện gì? Lại gặp họa rồi à?" Tô Vũ sửng sốt, chuyện báo trước kiểu này, anh cảm thấy tám chín phần đều không phải chuyện tốt.
"Anh mới gây họa ấy, ý em là viên ngọc anh mua cho em trước đó, chính là cái bên trong có một con phượng hoàng ấy, em cho người khác rồi, anh đừng giận nhé?" Nói xong Mã Hiểu Lộ cẩn thận nhìn Tô Vũ.
Mà vừa nói xong, Mã Hiểu Lộ đột nhiên như được khai sáng nghĩ đến chuyện gì đó.
Con phượng hoàng trong ngọc bội, cô đột nhiên cảm thấy dường như giống hệt con chim lớn màu vàng mà cô từng thấy trong đầu mình trước đó.
Kết hợp thêm với chuyện Bành Tổ gặp thanh điểu mà Hà Thạc từng nói trước đó, Mã Hiểu Lộ rất dễ liên tưởng đến hình vẽ bị phong ấn trong ngọc bội, có phải chính là thanh điểu trong truyền thuyết?