Đúng lúc trong lòng ông ta không còn hy vọng gì, một cậu bé trai ôm một cái chăn rách cũ, lén chạy vào chuồng bò, ra hiệu im lặng với đạo trưởng Vô Hữu, nhẹ nhàng đắp cái chăn trong lòng lên người đạo trưởng Vô Hữu.
Lại dùng cỏ khô trong chuồng bò gấp đơn giản mấy lần rồi nhét dưới chân ông ta, như vậy có thể khiến ông ta thấy thoải mái hơn chút.
Đạo trưởng Vô Hữu cảm kích vô cùng, nhìn tấm lòng nhân từ theo bản năng nhất của đứa trẻ, đạo trưởng Vô Hữu cảm thấy cuộc đời này của ông ta là đáng giá, nhân chỉ sơ tính bản thiện.
Mà đứa trẻ này chính là cha của Mạnh Đông Dương, Mạnh Vân.
Sau đó Mạnh Vân lại bưng từ nhà ra một bát cơm nếp vàng vừa nấu xong để chuẩn bị ăn tết, còn múc một thìa mỡ lợn lớn để lên cơm, đưa cho đạo trưởng Vô Hữu.
Vì trên người có thương tích, nên đạo trưởng Vô Hữu căn bản không có cách tự ăn cơm, Mạnh Vân cẩn thận từng chút một đút cho ông ta ăn.
Cơm nếp vàng trộn mỡ lợn, đây là một bát cơm mộc mạc biết bao, cũng là bát cơm thơm nhất mà đạo trưởng Vô Hữu từng ăn cả đời này.
Ăn xong, Mạnh Vân lại múc một bát nước, đợi đạo trưởng Vô Hữu uống xong nói: "Bác trai nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, mai cháu lại đến."
Lúc đó hoàn cảnh nhà họ Mạnh cũng không tốt lắm, có lẽ cơ bản cũng chỉ đủ no bụng, nhưng nhà chỉ có mỗi một thằng bé béo này, nên cả nhà cũng chiều, đồ ăn ngon đều để lại cho nó.
Mà bát cơm nếp vàng này, đã là quà tặng lớn nhất của Mạnh Vân lúc bấy giờ. Nghe lời Mạnh Vân, đạo trưởng Vô Hữu vẫy tay nói: "Nhóc con, khoan đã, lại đây."
Mạnh Vân không biết đạo trưởng Vô Hữu muốn làm gì, nên bước qua ngồi xuống lặng lẽ nhìn ông ta.
"Nhóc con, con đến máng ăn của bò ở bên kia, có một phiến đá xanh, dưới phiến đá có một cái bọc, con đi lấy giúp ông." Đạo trưởng Vô Hữu dùng mắt nhìn máng ăn của bò cách đó không xa.
Mạnh Vân cũng quay đầu nhìn, rồi chạy qua dùng hết sức hất phiến đá ra, bên dưới quả nhiên có một thứ được gói bằng giấy dầu.
Mạnh Vân cầm qua đưa cho đạo trưởng Vô Hữu, nhưng đạo trưởng Vô Hữu lại lắc đầu nói: "Nhóc con, con phải luôn nhớ tấm lòng tốt của hôm nay, trong này. có một quyển sách, còn có một cái la bàn, coi như quà ông tặng con, nhưng con phải giữ gìn cho tốt, tuyệt đối không được để người ngoài biết, như vậy sẽ mang đến họa sát thân cho con."
Mạnh Vân cắn môi, không trả lời, sau đó đạo trưởng Vô Hữu lại cười nói: "Đây cũng tính là một loại duyên phận giữa ông và con, ông không có ý đồ gì khác, ông chỉ nghĩ nếu có cơ sẽ truyền thừa môn thuật phong thủy này xuống, ông sẽ có. thể mỉm cười dưới chín suối."
Lúc đó Mạnh Vân không biết mấy lời này rốt cuộc là ý gì, cậu hiểu là, mấy thứ này hẳn là đồ mà đạo trưởng Vô Hữu tạm thời gửi cậu giữ hộ.
"Ừm, bác trai, mấy thứ này cháu tạm thời giúp bác giấu trước, đợi sau này bác khỏe lại cháu sẽ trả bác." Mạnh Vân nói xong, đạo trưởng Vô Hữu mỉm cười không nói gì nữa.
Đợi đến sáng sớm hôm sau, Mạnh Vân cầm khoai lang mà mẹ vừa nướng xong, định mang qua cho đạo trưởng Vô Hữu, cậu mới phát hiện, đạo trưởng Vô Hữu không qua nổi trận gió tuyết tối qua, thân thể ông ta đã sớm bị đông cứng rồi.
Đạo trưởng Vô Hữu chết rồi, trước khi ông ta qua đời, ông ta đã ăn bát cơm nếp vàng ngon nhất đời này, trước khi ông ta chết ông ta nhìn thấy nụ cười trong sáng nhất trên đời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!