Khi nhìn thấy mặt người này, Mã Hiểu Lộ thoáng chốc giật mình, ngay cả lưng cũng lạnh toát, bởi người này nhìn sơ qua, cứ như xác chết trong phim vậy.
"Tôi... là tôi, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì?" Mã Hiểu Lộ theo bản năng cắn môi, tỏ ra hơi căng thẳng, hoặc nói hơi sợ người này đột nhiên mất kiểm soát lao đến căn mình một cái.
Thánh nhân khế cười rồi nói: "Hóa ra cô chính là Mã Hiểu Lộ, hân hạnh hân hạnh, tôi là Hà Thạc, nghe nói thời gian trước tại tị lãm châu báu Tân Hải cô từng tình cờ có được một viên ngọc tự nhiên nguyên vẹn, không biết việc này có đúng không?"
Hà Thạc trực tiếp vào thẳng vấn đề, Mã Hiểu Lộ vô thức sờ viên ngọc đeo. trước ngực, tò mò trong lòng: Sao người này biết được nhỉ?
Hơn nữa người này trước đó cô không quen, ấn tượng đầu tiên của Mã Hiểu Lộ là có cảm giác hơi không thiện ý, khiến cô đề phòng theo bản năng.
Nhưng cuối cùng Mã Hiểu Lộ vẫn gật đầu, bởi đối phương đã trực tiếp tìm đến tận cửa, vậy hản là đã có được tin tức xác thực, giờ mình nói cho đối phương, ngược lại còn có thể biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì.
Sau đó, Mã Hiểu Lộ trực tiếp đưa tay vào ngực lôi viên ngọc ra nói: "Chính là nó, xin hỏi vị tiên sinh này hôm nay đến vì việc gì?"
Khi Mã Hiểu Lộ lấy viên ngọc ra, đôi mắt vốn như bị lụa mỏng che của Hà Thạc lập tức lóe sáng, sau đó nhìn chằm chằm nó không rời, tay Mã Hiểu Lộ di chuyển đến đâu, ánh mắt hắn ta theo đến đó, chỉ thiếu trực tiếp giật lấy.
Nhìn đến đây, Mã Hiểu Lộ vội giấu viên ngọc vào ngực, rồi bốn mắt nhìn nhau với người đó, như đang chất vấn đối phương rốt cuộc muốn làm gì.
Qua một lúc, Hà Thạc cuối cùng cũng tỉnh lại rồi nói: "Cô gái này, tôi muốn mua viên ngọc trên tay cô, cô ra giá đi."
Mã Hiểu Lộ thầm gật đầu trong lòng: Hóa ra là muốn mua viên ngọc này.
Tuy không biết đối phương trăm cay nghìn đắng như vậy để mua viên ngọc này, rốt cuộc là vì cái gì. Nhưng Mã Hiểu Lộ biết rõ trong lòng, thứ này không bán, dù người nào ra giá nào cũng không bán, bởi đây là món quà đầu tiên Tô Vũ tặng cô, ý nghĩa kỷ niệm rất quan trọng.
"Xin lỗi, tiên sinh, viên ngọc này rất quan trọng với tôi, tôi không bán, nên ngài về đi." Mã Hiểu Lộ cười đáp một câu, Hà Thạc nhíu mày, vốn còn định nói gì đó, lại sợ đánh rắn động cỏ, cuối cùng vẫn nhịn lại.
"Nếu đã là vật yêu thích của cô, vậy tôi không cướp đồ người ta yêu thích nữa, vậy tạm biệt, sau này còn gặp lại." Nói xong Hà Thạc quay người còng lưng nhanh chóng rời khỏi cửa.
Hà Thạc sống hơn ba trăm năm đương nhiên liếc mắt một cái đã nhìn ra, đối phương không phải người thiếu tiền, nói cách khác người ta nói không bán là không bán, nếu mình dây dưa quá sẽ khiến đối phương sinh lòng nghỉ ky, bất lợi cho việc triển khai kế hoạch tiếp theo.
Mà hắn ta đã đợi hai trắm năm, chẳng lế còn vội vàng một khắc này sao? Chỉ là bây giờ trong mắt Hà Thạc, đối phương chính là kẻ không uống rượu mời mà muốn uống rượu phạt, hắn ta nhất định phải có viên ngọc đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!