Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử lại lắc đầu: "Nhớ năm đó, thực ra tôi khá ngưỡng mộ đám người các cô. Nam chinh Bắc chiến, không biết tạo nên bao nhiêu thần thoại truyền thuyết. Chỉ đáng tiếc, ở Biên Thận lại xảy ra sai sót.
Nói thật, nếu có cơ hội, tôi thực sự muốn tự mình đến Biên Thận một chuyến, thắp cho mấy anh hùng hảo hán đó một nén hương."
Bạch Nhãn Hạt Tử này nói chuyện, sao nghe kiểu gì cũng thấy lạ, bình thường không phải là người khá thích tranh cãi sao?
Sao lúc này đột nhiên lại cảm khái, lại còn có cảm giác sùng bái với người của đám Dạ Oanh trước kia.
Địa Lý Bính tò mò hỏi: "Tôi nói này, Ngụy tiên sinh, chúng tôi là trộm mộ mà, sao ông lại ngưỡng mộ chúng tôi?"
Bạch Nhấn Hạt Tử vỗ nhẹ lên bàn một cái: "Hừ, trộm mộ, chỉ là từ hạ thấp địa vị của những kẻ tầm thường thôi. Thử nghĩ xem, nếu không có những người như các anh, không biết bao nhiêu văn vật quý giá sẽ mãi mãi bị chôn vùi dưới lòng đất. Không thấy ánh mặt trời.
Chính những người như các anh, ban cho những vật quý giá đó sinh mệnh lần thứ hai, các anh phải là anh hùng lịch sử văn hóa của nhân loại. Chỉ đáng tiếc lâu nay đều bị người ta hiểu lầm, tôi cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Đặc biệt là, trước kia trong đội các anh có một người tên 'Tam Nhãn Phong, tôi nói với các anh, tôi đặc biệt sùng bái anh ta. Chỉ là anh hùng mệnh đoản, thực sự đáng tiếc."
Một tràng lời nói giàu văn hóa nghệ thuật này của Bạch Nhấn Hạt Tử, cứ thế biến đen thành trắng, khen đến nỗi đám người Dạ Oanh cũng hơi ngượng.
Lại vừa hay ở khúc cua cuối cùng, khơi gợi nỗi lòng chưa lành từ lâu của họ.
Chỉ thấy Địa Lý Bính thở dài thật sâu: "Lần này đi lại, nhất định phải tìm cách mang thi thể họ ra, không thể để họ mãi ở trong địa cung âm u lạnh lẽo."
Nghe đến đây, trong lòng Bạch Nhãn Hạt Tử thỏa mãn: Hóa ra, những gì tên khốn Phó Cổ kia nói đều là thật.
Dạ Oanh cũng gật đầu theo, lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử thừa thắng xông lên: "Tôi nói này, các anh có nhầm không vậy, các anh còn đi nữa à? Đúng là muốn tiền không muốn mạng, bài học lần trước chưa đủ sao?”
Địa Lý Bính nhíu mày nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử: "Vừa rồi không phải ông còn nói gì mà, muốn tự mình đi thắp hương sao? Sao thế, bây giờ chúng tôi đi, ông có muốn đi cùng không?”
Bạch Nhấn Hạt Tử vốn đã có ý định này, nhưng ông ta lại không đồng ý ngay, nếu không, chắc chắn mọi người sẽ cảm thấy ông ta có ý đồ khác.
Chỉ thấy Bạch Nhãn Hạt Tử vội vàng xua tay: "Ôi dào, tôi nói thăng béo à, ông chú này đã một bó tuổi rồi, không cầu tài cũng không cầu danh, chỉ muốn sống
thêm vài năm thôi. Nên tôi không đi, không đi đâu."
Bạch Nhấn Hạt Tử có thể nói là người tỉnh quái, ông ta biết nếu mình chủ động đề xuất cùng đi, bất cứ ai cũng có thể đoán ra ông ta có ý đồ khác.
Bởi nơi đó rõ ràng khắp nơi đều nguy hiểm, ông ta còn muốn đi thì chẳng phải chỉ là vì tiền sao.
Cho nên ông ta dùng chiêu lạt mềm buộc chặt này.
Đến lúc đó Địa Lý Bính này chắc chắn sẽ cãi lại với ông ta, ông ta lại miễn cưỡng đồng ý, làm đến mức thần không biết quỷ không hay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!