Chỉ thấy người đàn ông kia nhẹ nhàng vung tay lên, Từ Nguyên như một chiếc lá cây bị đẩy ngã xuống bên đường, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
"Anh làm gì vậy?" Mã Hiểu Lộ hơi tức giận, quay người ngồi xuống kiểm tra tình hình của Từ Nguyên.
"Không làm gì cả, phu nhân, tôi chỉ muốn mời cô đi một chuyến thôi, hi vọng cô hợp tác một chút." Người đó chậm rãi đưa tay gỡ chiếc mũ trên đầu xuống, giọng nói lạnh lẽo, hơi sắc bén.
Chỉ thấy hắn ta nhếch khóe miệng nhìn hai người, thè lưỡi đỏ như máu liếm đôi môi tái nhợt.
Bộ dạng này trong mắt Mã Hiểu Lộ, chẳng khác gì một tên biến thái. "Anh không sao chứ?" Mã Hiểu Lộ nhẹ nhàng muốn đỡ Từ Nguyên dậy.
Từ Nguyên khoát tay ra hiệu mình không sao, ngược lại đôi mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
"Phu nhân, là tôi mời cô, hay là cô tự đi với tôi đây? Yên tâm tôi sẽ không làm hại cô đâu." Người đó cười lạnh một tiếng rồi nói.
"Rốt cuộc anh là ai? Anh biết cô ấy là ai không?" Từ Nguyên phủi mông đứng dậy từ dưới đất.
"Nếu tôi không biết, tôi tìm cô ấy còn có ý nghĩa gì nữa? Ồ đúng rồi, quên giới thiệu bản thân, Vladimir, rất vui được gặp hai vị." Vladimir hơi cúi người, giả vờ lễ độ nói.
“Tôi không quan tâm anh là Vladimir hay Vlog gì đó, anh tránh ra cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu." Từ Nguyên siết chặt nắm đấm định tiến lên động thủ đánh người.
"Ngu xuẩn." Vladimir dùng lực vung tay phải lên, hai con dơi từ trong áo khoác của hắn ta bay ra, đôi cánh sắc bén của dơi cắt hai đường dài trên hai chân Từ Nguyên.
Ngay lập tức Từ Nguyên "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, hai tay ôm vết thương trên chân la lên, mà trong chốc lát máu chảy như suối, Mã Hiểu Lộ bị dọa đến mặt mày tái mét, đứng ngây ra đó, nhất thời quên mất phải làm sao.
"Nếu không phải vì giữ anh lại còn có ích, anh đã chết rồi. Nhớ kỹ, tôi tên Vladimir, ngày mai đêm trăng tròn, tôi sẽ đợi hẳn trên núi Bát Bảo, nhớ là quá hạn không đợi đâu."
Vladimir nói xong, giơ tay năm chặt lấy Mã Hiểu Lộ, tại chỗ đó cuộn lên một trận gợn sóng rồi biến mất trên con đường vắng vẻ.
Từ Nguyên ôm lấy đùi mình, nằm trên đất run rẩy toàn thân vì đau đớn.
Anh ta rất muốn xông lên ngăn cản con quái vật kia, chỉ có điều bây giờ anh †a lực bất tòng tâm, bản thân ngay cả khả năng đứng dậy cũng không có, may mà hai vết thương kia không cắt đứt động mạch của anh ta, nếu không anh ta sẽ nhanh chóng bất tỉnh vì mất máu quá nhiều.
Thở dốc vài hơi, đúng lúc Từ Nguyên định gọi điện thoại, vừa khéo điện thoại cũng reo lên.
'Từ Nguyên nghiến răng lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy là cuộc gọi từ Từ Thiên Thành.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.
"Thằng ranh con, mày còn biết nghe điện thoại à, đang ở đâu đấy? Thật là tức chết tao rồi, bây giờ mày lớn rồi, cánh cứng rồi, có chuyện gì mày dựa vào có mẹ mày, mày không sợ tao nữa phải không?”
Điện thoại vừa kết nối, Từ Thiên Thành đã mắng Từ Nguyên xối xả.
Từ Nguyên hít mạnh hai hơi rồi nói: "Cha, có chuyện rồi, phu nhân bị người ta bắt cóc mất rồi."
Lúc này giọng nói của Từ Nguyên nghe có vẻ run rẩy, thậm chí cho người ta cảm giác hơi khó nhọc.
"Mày còn mặt mũi tự nói à, mày đang ở đâu, phu nhân thế nào rồi?" Lúc này Từ Thiên Thành đang trên xe, lao về Tân Hải với tốc độ nhanh nhất.
"Phu nhân bị người ta đưa đi rồi, con đang ở..." Từ Nguyên kể lại đơn giản sự việc cho Từ Thiên Thành.
Nghe xong, cả người Từ Thiên Thành đều sững sờ, ông ta nghĩ thầm lần này có lẽ thực sự xong rồi.
Cửa phòng cấp cứu Bệnh viện Tân Hải, hai cha con Thẩm Ngạo lo lắng xoa tay.
Ngay lúc này Tô Vũ cũng chạy tới, Thẩm Ngạo vội bước qua nói: "Tô tiên sinh..."
Tô Vũ khoát tay nói: "Tình hình của Từ Nguyên thế nào rồi?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!