Nhìn triệu chứng bề ngoài này, hẳn là không giống cảm lạnh. "Sao ông không bị gì?" Tô Vũ quay đầu nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử hỏi.
"Tôi... tôi có thể chất tốt, chắc chắn không sao." Bạch Nhãn Hạt Tử đâu biết nhiều như thế, tất nhiên chỉ có thể nói thể chất của mình cứng rắn thôi.
"Cũng đúng, rơi vào cống rãnh hôi thối mà còn bò dậy được, thể chất của ông quả thực không tệ." Mã Tiểu Lộ đứng bên cạnh cười phụ họa.
'Tô Vũ nhìn số lượng bệnh nhân đang liên tục tăng lên trong bệnh viện, trong lòng thầm lo lắng.
Đột nhiên tăng nhiều bệnh nhân như vậy, tuyệt đối không phải điềm tốt.
"Ông dẫn anh ta đi theo tôi đi." Tô Vũ chỉ vào Phó Gổ rồi nói với Bạch Nhãn Hạt Tử.
"Này, chưa chết thì tự đi đi." Bạch Nhãn Hạt Tử đưa tay đẩy nhẹ Phó Cổ rồi nói.
"Mẹ nhà ông, bây giờ hai chân tôi mềm nhữn, sao mà tự đi được, mau dìu tôi đi" Phó Cổ đừng nói là đi, ngay cả ngồi đó cũng mồ hôi nhễ nhại, Mã Hiểu Lộ nhìn thấy vậy cũng thấy chuyện này hơi bất thường.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên lại có nhiều bệnh nhân có triệu chứng giống nhau thế?" Mã Hiểu Lộ khoác tay Tô Vũ hỏi.
Ngay cả Mã Hiểu Lộ cũng ý thức được vấn đề này, tin rằng bác sĩ trong bệnh viện cũng không thể không nhận ra.
Bạch Nhãn Hạt Tử dìu Phó Cổ, Tô Vũ đi cửa sau giúp họ tìm được Tiêu Tuyết NY đang bận rộn không ngơi tay trong phòng làm việc.
"Sư phụ, hai vị này là?" Vừa nhìn thấy mái tóc vàng mắt xanh của Tiêu Tuyết NY, Phó Cổ như hồi quang phản chiếu sống lại.
Chỉ thấy anh ta nuốt nước bọt, hóa ra trong bệnh viện còn có bác sĩ xinh đẹp. thế này, biết thế anh ta đến đây truyền dịch mỗi ngày rồi.
"Bác sĩ, chào cô, tôi tên Phó Cổ, tôi là bệnh nhân, cô mau khám cho tôi đi, tôi cảm thấy sắp chết rồi." Phó Cổ cố sức muốn thoát khỏi tay Bạch Nhãn Hạt Tử, chui vào lòng Tiêu Tuyết Ny.
Nhưng Bạch Nhãn Hạt Tử lại không cho anh ta cơ hội này, cứ như kéo dây. cương, kéo Phó Cổ không cho anh ta chiếm hời.
Tên nhóc này cứ thấy gái đẹp là chảy nước miếng, vừa rồi người ta đã gọi Tô Vũ là sư phụ rồi, vậy mà anh ta vẫn thế.
"ồ, vậy anh ngồi đó chờ một chút đã." Tiêu Tuyết Ny ra hiệu đỡ Phó Cổ ngồi nghỉ bên cạnh trước.
Bởi vì loại bệnh nhân này cô ấy căn bản không cần khám, bệnh nhân mà cô ấy tiếp nhận hôm nay, toàn là triệu chứng này.
Tô Vũ hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tại sao bệnh viện đột nhiên xuất hiện nhiều bệnh nhân có triệu chứng giống nhau thế?"
Tiêu Tuyết Ny thở dài, vỗ vỗ tài liệu trên tay nói: "Bây giờ tôi cũng không biết nữa, tất cả bệnh nhân đến đây đều bị sốt, và cả tiêu chảy.
Sau khi dùng một số thuốc kháng virus cũng không có chuyển biến tốt nào. Hiện tại bệnh viện đã thành lập nhóm nghiên cứu chuyên môn, bây giờ tôi chuẩn bị đi họp đây. Nguyên nhân cụ thể của bệnh, vẫn phải đợi báo cáo xét nghiệm ra mới biết được."
Tô Vũ gật đầu, quả nhiên giống suy đoán của anh, đây không đơn giản chỉ là cảm lạnh theo mùa bình thường.
Mà theo quan sát của Tô Vũ, sắc mặt của mỗi bệnh nhân đều đang phát triển theo một hướng, đó chính là người chết.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!