Về nhà họ Tiêu, Điền Tư Manh quả thực không hiểu lắm, mà nhìn quan hệ giữa đối phương và Tô Vũ, có vẻ không tầm thường.
Vì vậy, Điền Tư Manh cần phải quan sát kỹ lưỡng điểm này.
Còn nhà họ Tề, sau khi nhìn thấy cách Tề Dự xuất hiện như vậy, Điền Tư Manh đã không còn cho rằng ông ta có sức cạnh tranh đáng kể nào nữa.
Tệ nhất thì đến lúc đó cũng chỉ chia đều với nhà họ Tiêu thôi, còn Cẩm Thượng Cư, nếu Tề Dự không quá ngu ngốc, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng, nếu không ông ta có thể sẽ không bao giờ về được Thục Trung nữa.
Trên sân thượng ngoài trời tầng 3, ngoại trừ Tề Dự, thực tế hai bên kia đều đang thăm dò lẫn nhau.
Bởi vì họ không hẹn mà cùng cho rằng, hành động ngu ngốc trước đó của Tề Dự đã khiến ông ta sớm rút lui khỏi cuộc tranh giành này.
Chỉ nhìn bộ dạng như ma đói đầu thai của ông ta bây giờ, tin rằng chẳng ai coi ông ta ra gì, thực tế ở trên thuyền, ngoài Tề Dự ra thì không có bất kỳ người nào khác của nhà họ Tề.
Bởi vì ông ta căn bản không kịp bố trí gì cả.
Lý do bây giờ vẫn ở đây, đơn thuần chỉ là cho đủ số.
Nói qua loa vài câu, Tô Vũ không chen vào cuộc giằng co thú vị giữa bọn họ nữa.
Họ dùng đủ mọi cách thăm dò đối phương, tìm hiểu để nắm rõ lòng dạ của nhau.
Mà hai bên lại đều là những người vô cùng tinh ranh, nói chuyện kín kẽ như nước, tuyệt đối không thể để lộ nửa điểm tình hình bên mình.
Lúc này, điện thoại của Tiêu Trường Hà đột nhiên rung lên.
Chỉ thấy ông ta bình tĩnh lấy ra, cúi đầu liếc nhìn.
"Ngay phía sau anh có thể thấy, còn có người khác ở gần đó, cẩn thận."
Tin nhắn là do Phùng Chí Viễn gửi tới, vì lần hành động này, ngoài Điền Tư Manh ra, Tiêu Trường Hà cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Tuy trước mặt Tô Vũ ông ta cứ luôn miệng nói rằng thực ra mình chẳng để tâm gì cả.
Nhưng thực tế thì, đó là thứ bất cứ ai cũng chỉ có thể khát vọng mà không với tới được.
Từ xưa đến nay không biết bao nhiêu người dành cả đời cũng không có cách nào đạt được.
Giờ có cơ hội này, khoảng cách gần đến vậy, tin rằng bất cứ ai cũng khó kiềm chế nổi.
Huống chi trong lòng Tiêu Trường Hà, thứ này vốn dĩ phải có một phần của nhà họ Tiêu, ông ta chỉ đang lấy lại thứ vốn thuộc về mình thôi.
Đọc xong tin nhắn, Tiêu Trường Hà lại nhìn về phía Điền Tư Manh, ông ta biết người khác mà Phùng Chí Viễn nói là ai, chắc hẳn là người của Sơn Trang Quy Vân rồi.
Mà trong tình huống hiện tại, cũng chỉ có thể đi từng bước một.
Vở kịch đấu đá lòng dạ đủ kiểu này, hai người kia lại chẳng có ý muốn tham gia.
Một là Tề Dự đã ăn đến mức bụng căng tròn, nằm trên ghế nghỉ ngơi.
Ăn, là dục vọng bản năng nhất của con người, khi đói bụng, chẳng ai nghĩ đến chuyện gì khác. Mà thực tế, Tề Dự bây giờ vẫn chưa hiểu rõ tình hình lắm, thậm chí ông ta còn chẳng biết mình đang ở đâu, nên tất nhiên chẳng phải nghĩ gì cả.
Một người nữa chính là Tô Vũ, anh chống tay lên lan can, thong thả nhìn những đợt sóng nhấp nhô trên mặt nước.
Mao Đầu ở bên cạnh nằm bẹp dưới đất, thỉnh thoảng lại động đậy lỗ tai, ra vẻ việc không liên can đến mình.
Thấy thời gian cũng sắp tới, Tô Vũ thở dài rồi nói với Mao Đầu đang nằm dưới đất: "Này, đừng ngủ nữa, mau dậy làm việc đi."
Mao Đầu trước tiên động lỗ tai, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Vũ.
"Đến rồi, chính là ở đây." Tô Vũ dang hai tay nói với tất cả mọi người trên sân thượng.
Lúc này, Điền Tư Manh và Tiêu Trường Hà cùng quay đầu lại. Chỉ có Tề Dự lúc này đã no đến mức không nhúc nhích nổi.
"Tô lão đệ, chúng ta đến rồi à, nhưng trước mắt đâu có gì đâu?"
Tiêu Trường Hà nghi hoặc hỏi, đồng thời Điền Tư Manh cũng gật đầu tán đồng.
"Tôi nói đến rồi, tất nhiên có đạo lý của tôi. Thứ không tầm thường, đương nhiên phải có cách xuất hiện không tầm thường. Tôi hy vọng các người chuẩn bị sẵn sàng."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!