"Ồ? Vậy tôi cũng rất muốn nghe xem, lần này Tô tiên sinh định chơi thế nào?” Điền Tư Manh hít sâu một hơi, bề ngoài có vẻ rất bình tĩnh, thực tế bây giờ tim cô †a đang đập loạn xạ.
Cô ta chưa từng đối mặt với ai mà căng thẳng như đối mặt với Tô Vũ.
Sự căng thẳng này bắt nguồn từ những bí ẩn không giải thích nổi trên người Tô Vũ, bắt nguồn từ việc cô ta liên tục điều tra về anh, nhưng càng điều tra, càng thấy Tô Vũ sâu không lường được.
"Rất đơn giản, bây giờ tôi năm quyền chủ động, để tranh thủ cơ hội chơi lần này, cô phải nói cho tôi biết những chuyện cô biết. Trước mặt người thông minh, tôi không thích vòng vo, phí sức, tôi muốn biết các người rốt cuộc đang tìm kiếm cái gì?" Tô Vũ hỏi thẳng.
Điền Tư Manh nghe xong thấy hơi kinh ngạc: "Tô tiên sinh đang kiểm tra tôi sao? Anh đã lấy thứ đó ra khỏi Biển Đen rồi, chẳng lẽ còn không biết đó là cái gì sao?"
Tô Vũ dang hai tay ra: "Thành thật mà nói, cô nghĩ chúng ta là cùng một loại người sao? Cô nghĩ thứ tôi muốn, và thứ các người muốn tìm giống nhau sao?”
Nói cách khác, Tô Vũ đang hỏi, sự theo đuổi của họ có giống nhau không? Rõ ràng trong mắt Tô Vũ là không giống, anh có thể đoán ra những người này vắt óc muốn có được thứ gì trong Biển Đen, chẳng qua chỉ là sự thôi thúc của dục vọng.
Mà những dục vọng này chẳng qua là lòng tham của con người, tham lam với tiền bạc, với quyền lực, với sức mạnh. Nhưng những thứ này đối với Tô Vũ, chỉ là gió thoảng mây trôi thôi.
Điền Tư Manh do dự một chút rồi quyết định thẳng thắn, bởi đây là cơ hội duy nhất để đổi lấy sự hợp tác với Tô Vũ.
Nghe xong, Tô Vũ gật đầu: "Sức mạnh trường sinh đúng không? Không sai, tôi có thể nói cho các người, trong Biển Đen đúng là có sức mạnh trường sinh, chỉ là nó không thuộc về bất kỳ ai, tôi có thể cho các người, nhưng các người lại không lấy đi được."
Tô Vũ cho rằng nếu không ngoài dự đoán, hẳn là họ biết chuyện về long tộc, trên thân con rồng vàng khổng lồ ở núi hình vòng cung tràn ngập khí sinh linh,
điều này quả thực có thể cho phàm nhân sức mạnh trường sinh.
Nhưng người bình thường cũng muốn đi diệt rồng sao? Đây đơn giản là chuyện viển vông.
Nhưng Điền Tư Manh lại không mấy tán thành lời nói của Tô Vũ, bởi Tô Vũ đã có thể lấy thứ đó ra khỏi Biển Đen, tại sao cô ta lại không thể mang đi được?
Nên Điền Tư Manh không hiểu ý tứ trong lời của Tô Vũ lắm.
“Tô tiên sinh, ý anh là sao?"
"Không có ý gì, tôi đã nói tôi không thích vòng vo mà, trò chơi của chúng ta là nếu cô có thể mang đi thứ tôi nói, vậy tính là cô thắng, tôi có thể thỏa mãn cho cô một nguyện vọng, nhớ kỹ bao gồm cả trường sinh. Nhưng nếu cô thua..."
Nói đến đây, Tô Vũ ngừng lại, Điền Tư Manh hỏi "Thua thì sao?"
"Nếu thua, tạm thời tôi chưa nghĩ ra, tạm coi là cô thỏa mãn cho tôi một nguyện vọng đi, thế nào?" Tô Vũ dang hai tay, thực ra anh chưa nghĩ ra nếu Điền Tư Manh thua thì phạt thế nào.
"Được, tôi đồng ý với anh, nhưng sức mạnh trường sinh đó, anh thực sự có thể giao cho sao?" Điền Tư Manh thấy đây đơn giản là lời vô nghĩa.
Tuy vẫn luôn được truyền rằng trong Biển Đen có sức mạnh như vậy, nhưng từ đầu đến cuối Điền Tư Manh chưa từng thấy, nên hoài nghi cũng là bình thường.
"Cô đã may mắn chứng kiến trong bệnh viện rồi. Cô thông minh sao còn hỏi câu ngốc nghếch vậy chứ? Thôi quyết định vậy đi, tin rằng chẳng bao lâu nữa, người của ba đại gia tộc các người sẽ tụ họp, đến lúc đó chia đồ thế nào thì các người tự quyết định."
Tô Vũ mỉm cười nói xong rồi đứng dậy: "Trà của cô cũng không tệ, tôi đi đây!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!