"Bác Phúc, nếu không có tin tốt lành gì thì đừng nói nữa, hôm nay tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."
Điền Tư Manh lớn đến như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy bất lực, loại vô lực này xuất phát từ sâu trong nội tâm, khiến sắc mặt cô ta lộ rõ vẻ mỏi mệt.
Bác Phúc mỉm cười nói: "Cô chủ, là tin tốt. Vừa rồi Sơn Trang Quy Vân của chúng ta nhận được một phần trọng lễ, do bang chủ Thiên Thành Bang ở Thượng Nhiêu là Từ Thiên Thành gửi tới."
Điền Tư Manh nhất thời không kịp phản ứng, cô ta không nhớ Sơn Trang Quy Vân và Thiên Thành Bang ở Thượng Nhiêu có quan hệ gì.
Mà lời cảm tạ thì lại có liên quan gì đến cô ta? Đáng để bác Phúc vui mừng đến báo cho cô ta biết như vậy.
"Chuyện này có liên quan gì sao?" Điền Tư Manh cởi giày cao gót, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô-pha, xoa xoa thái dương.
"Cô chủ, cô quên rồi sao? Thiên Thành Bang và Hải Đông Hội giống nhau, họ đều nghe theo Tô Vũ, tức là Tô Vũ đang bày tỏ lòng biết ơn với Sơn Trang Quy Vân của chúng ta."
Bác Phúc cúi người nhắc nhở.
Nghe nói đây là lời cảm ơn từ Tô Vũ, Điền Tư Manh lập tức phấn chấn tinh thần.
"Tại sao vậy?" Nhưng ngay sau đó Điền Tư Manh lại thắc mắc.
Trên đời này không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có hận thù vô cớ.
Cái gọi là không công không nhận lộc, Tô Vũ cảm ơn cô ta cái gì chứ?
Chẳng lẽ là cảm ơn cô ta lần trước tặng cái hộp Linh Lung Cửu Chuyển Lưu Ly kia sao?
Nhưng ngay cả bản thân Điền Tư Manh cũng cảm thấy điều này không thể nào.
Tô Vũ là người như thế nào chứ, hôm nay Điền Tư Manh đã tận mắt chứng kiến, một người như vậy sao có thể để tâm đến một cái hộp nhỏ cơ chứ.
Thậm chí khi nghĩ đến chiếc hộp Linh Lung Cửu Chuyển Lưu Ly, Điền Tư Manh còn cảm thấy hơi hối hận, hay nói là thấy mình hơi ngốc nghếch.
Bởi vì việc tặng cái hộp đó có thể coi là một sự khiêu khích với Tô Vũ, muốn mượn uy thế của Sơn Trang Quy Vân ở Hoa Hạ để dọa Tô Vũ.
Nhưng sau khi biết Tô Vũ là người như thế nào rồi, tất nhiên sẽ khiến Điền Tư Manh cảm thấy quyết định lúc đó của mình hơi ngốc nghếch.
Bác Phúc ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: "Cô chủ, cô quên rồi sao? Trước đây khi Tề Hoan định ra tay với người nhà của anh ta, chính cô đã phái Tử Sĩ Huyễn Dạ ra tay cứu giúp, tôi nghĩ chắc anh ta đang cảm ơn cô về chuyện này."
Sau khi được bác Phúc nhắc nhở, Điền Tư Manh cảm thấy có chút đạo lý, khuôn mặt lộ ra nụ cười.
Nhưng nụ cười ấy rất nhanh đã cứng đờ lại, cô ta đột nhiên nghĩ đến, việc mình phái Tử Sĩ Huyễn Dạ chặn đường Tề Hoan, làm sao Tô Vũ biết được nhỉ?
Chẳng lẽ thực sự tất cả hành động của cô ta đều nằm trong tầm mắt của Tô Vũ sao? Kể cả những mánh khóe nhỏ hôm nay ở bệnh viện cũng vậy ư?
Nghĩ đến những điều này, sau lưng Điền Tư Manh dấy lên một tầng sương lạnh.
Nếu đúng như cô ta nghĩ vậy,thì mình thật sự không còn mặt mũi nào nữa.
Cô ta tưởng mình rất thông minh, nhưng hóa ra trong mắt người khác mình chỉ là một chú hề đang cố gắng lấy lòng người ta.
Vậy Tô Vũ gửi lễ vật này là có ý gì đây? Trêu chọc sao?
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, dường như cũng không phải chuyện xấu, bởi hoàn toàn có thể đổi góc nhìn, biết đâu đây là Tô Vũ đang chủ động thể hiện thiện ý thì sao?
Điền Tư Manh bình tĩnh gật đầu nói: "Ừm, tôi biết rồi, còn chuyện gì khác nữa không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!