Còn đối với Lương Phú, đây có lẽ là cách giải quyết tốt nhất. Tuy ông ta cũng có thể đoán ra, kẻ phóng hỏa lần này có chút liên quan đến Phùng Chí Viễn, nếu không đối phương đâu có dư tiền đốt mà chạy đến nói muốn gánh hết trách nhiệm.
Nhưng thực ra những điều này cũng chẳng có gì to tát, quan trọng là giải quyết được vấn đề, còn rốt cuộc là cháy bất ngờ hay có người cố ý phóng hỏa, thì có quan hệ lớn gì chứ? Ra bên ngoài tuyên bố là cháy bất ngờ, cộng thêm Dịch Phúc Quán đã lâu không có người ở, căn bản không ai phát hiện trước, nên mới dẫn đến lửa lan nhanh chóng.
Tin rằng, người bên ngoài cũng sẽ không ai nghi ngờ, như vậy chính quyền giải quyết được phiền phức, Phùng Chí Viễn cũng có thể trở thành đại gia từ thiện, một vụ hỏa hoạn cuối cùng lại kết thúc viên mãn cho cả đôi bên.
"Ồ, được được được, nếu giám đốc Phùng Kinh Lý đã nói vậy, vậy thì cứ làm theo ý anh, lát nữa tôi sẽ cho người kiểm chứng cụ thể số tiền, rồi thông báo cho anh." Lương Phú cuối cùng cũng thả được tảng đá trong lòng xuống.
Nếu xử lý việc này như vậy, đối với ông ta lại là chuyện tốt.
Bởi vì chính quyền không tốn một xu mà dập tắt được vụ hỏa hoạn lần này, đối với ông ta cũng là một thành tích, cũng là vốn liếng quan trọng để ông ta thăng tiến sau này.
"Vậy được, hôm nay tôi đến chính là vì việc này, đã vậy thì làm phiền Lương Thị trưởng rồi, tôi còn có việc bận, không làm mất thời gian làm việc của Lương Thị trưởng nữa." Thực ra Phùng Chí Viễn cũng chẳng nghĩ ra lý do gì Lương Phú sẽ từ chối.
"Được được được, tôi tiễn anh." Lương Phú làm động tác mời nói.
"Lương Thị trưởng xin dừng bước, không cần khách sáo thế." Phùng Chí Viễn cười nói một câu rồi xoay người bước ra ngoài.
"Lương Thị trưởng, người này là ai vậy? Ra tay hào phóng thế?" Phùng Chí Viễn rời đi, Trần Phúc nhìn bóng lưng xa dần bĩu môi hỏi.
"Thần tài đấy. Anh còn đứng đực ra đó làm gì? Bồi thường cũng chuẩn bị bồi rồi, cũng không truy cứu trách nhiệm anh nữa." Lương Phú quay đầu nhìn Trần Phúc nói.
"Tôi biết Lương Thị trưởng bận rộn công vụ, không làm phiền nhiều nữa, anh đừng quên cửa hàng tôi là vùng trọng điểm thiệt hại, cơ bản bị hủy hết rồi, anh phải cân nhắc nặng nhẹ đấy." Cuối cùng Trần Phúc cũng không quên tranh thủ lợi ích nhiều hơn cho mình.
Tuy rằng, bây giờ công ty của Mã Hiểu Lộ do ông ta ủy quyền bán thuốc giảm cân có triển vọng tươi sáng, theo lẽ thường thì một cửa hàng nhỏ căn bản không đáng để vào mắt.
Nhưng thuốc giảm cân này vẫn chưa lên thị trường mà? Hơn nữa chân muỗi cũng là thịt, số tiền này, tin rằng trên thế giới cũng không ai ngại nhiều.
...
Trở lại công ty, Phùng Chí Viễn nói với thư ký của mình một chút về những gì đã hứa với Lương Phú ở chính quyền hôm nay. Sau đó trực tiếp quay về phòng làm việc của mình đóng cửa lại, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Chỉ thấy ông ta suy nghĩ một chút, rồi cầm điện thoại trên bàn, bấm một cuộc gọi quốc tế.
Chẳng bao lâu, Tiêu Trường Hà đã nhận điện thoại: "A lô, ông bạn già, Tuyết Ny không sao chứ?"
Phùng Chí Viễn hít một hơi nói: "Tuyết Ny rất ổn, tôi đã đến bệnh viện thăm nó rồi, trên người không có vết thương ngoài nào, bác sĩ nói chỉ bị ngộ độc CO nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao. Việc thu dọn hậu quả tôi cũng đã đi bàn bạc với nhân viên chính quyền rồi, mọi thứ đều rất thuận lợi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!