Chương 412: Năng lực của Kim Vạn Thủy
Nhưng Tô Vũ liên tục xua tay nói: "Kim viện trưởng nói gì vậy, đâu có chuyện không xứng đáng chứ? Đúng ra tôi mới là người được chiếm lợi mới đúng đó. Ông đã cho tôi mượn chiếc đỉnh đồng quốc khí quan trọng mà không đòi một xu phí tổn. Giờ lại bỏ thời gian dài giúp tôi giải mã âm luật trong chiếc hộp này.
Đây chỉ là một món quà nhỏ thôi, mong Kim viện trưởng đừng từ chối. À đúng rồi, tôi còn có việc khác muốn nhờ ông giúp đỡ nữa."
Kim Vạn Thuỷ cẩn thận đưa hai tay cầm chiếc hộp lên, vuốt ve rồi ngẩng lên nhìn Tô Vũ nói: "Không biết Tô tiên sinh còn cần tôi giúp gì, tôi nhất định sẽ làm hết sức."
Tô Vũ cười nói: "Chắc chắn ông có thể giúp được."
Nói xong, anh quay lại lấy bức "Uyên Ương Cư Sơn Đồ' từ tay Mã Hiểu Lộ. Trước đó khi Kim Vạn Thuỷ nói chuyện, cả hai đã bàn và Mã Hiểu Lộ đã lấy bức tranh từ trên lầu xuống.
Tô Vũ đặt bức tranh lên bàn nói: "Kim viện trưởng, đây là một tác phẩm gia truyền của gia đình tôi. Vợ chồng tôi muốn mượn một không gian tại bảo tàng để trưng bày, cho nhiều người được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó. Không biết có vấn đề gì không?"
Đừng nói đến việc liệu bức tranh này có đủ quý giá hay không, chỉ riêng việc. Tô Vũ vừa tặng ông ta một món quà quý giá như vậy, ông ta cũng không có bất kỳ lý do gì để từ chối.
Dù sao đạo lý cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn chính là như vậy, đối với ông ta, tất cả những điều này thực ra chỉ là cái nhấc tay mà thôi.
Hơn nữa, Tô Vũ có thể tùy ý đặt chiếc hộp linh lung cửu chuyển lưu ly kỳ lạ đó trong phòng khách, thì vật được gọi là bảo vật gia tộc này, tự nhiên cũng không. thể kém hơn được.
Vì vậy, lúc này Kim Vạn Thuỷ cũng có vẻ khá mong đợi.
Kim Vạn Thuỷ một lần nữa đeo đôi găng tay trắng, nhận bức "Uyên Ương Cư Sơn Đồ' từ tay Tô Vũ, cẩn thận đặt lên bàn và từ từ trải ra.
Khi bức tranh vẫn chưa hoàn toàn trải ra, Kim Vạn Thuỷ đã liên tục khen ngợi: "Tranh đẹp, tranh đẹp!"
Bởi vì dù sao cũng đã có kinh nghiệm lâu năm trong lĩnh vực cổ vật, ông ta cũng khá hiểu biết về tranh cổ.
Do đó, chỉ cần nhìn thoáng qua, ông ta có thể đánh giá tổng thể chất lượng của bức tranh từ cách phối màu, khắc họa nét vẽ, v.v...
Khi bức tranh được trải ra hoàn toàn, Kim Vạn Thuỷ lấy ra kính lúp mang theo bên mình và cúi xuống, cẩn thận nhìn kỹ.
Nhìn thấy hai con uyên ương sống động giữa phong cảnh núi rừng, ông ta thầm khen ngợi, thật là hạ bút như thần.
Tuy nhiên, sau khi quan sát một lúc, Kim Vạn Thuỷ cảm thấy tò mò, ngẩng đầu nhìn Tô Vũ hỏi: "Tô tiên sinh, bức tranh này không phải được vẽ bằng mực đen đúng không?”
Phải nói rằng, có thể nhận ra ngay bức tranh không được vẽ bằng mực đã cho thấy kiến thức sâu rộng của ông ta về cổ vật.
Mã Hiểu Lộ vội nói trước: "Đây là..."
Ban đầu cô định trực tiếp nói rõ vật liệu được sử dụng để vẽ bức tranh, nhưng lại bị Tô Vũ ngăn lại.
Tô Vũ đưa tay ra hiệu cho Kim Vạn Thuỷ và nói: "Kim viện trưởng nói đúng, không biết ông có thể nhận ra cái này được vẽ bằng chất liệu gì không?”
Một là để kiểm tra năng lực về phương diện này của Kim Vạn Thuỷ. Hai là cũng giúp xác minh thêm tính xác thực của bức tranh này.
Thấy Kim Vạn Thuỷ lại cầm kính lúp quan sát cẩn thận, nhíu mày ngửi ngửi, rồi cuối cùng hít một hơi lạnh, vội vàng cúi người xuống, cố gắng ngửi thêm.
"Ha ha ha, báu vật, đúng là báu vật có một không hai! Vật này được vẽ bằng dầu kình từ ba lớp dưới bụng của long hương kình, pha trộn với màu tự nhiên. Bức tranh có một mùi thơm nhẹ nhàng, từ hương thơm đó có thể ngửi thấy mùi của đại dương, thực sự khiến lòng người thoải mái vui vẻ!"
Kim Vạn Thuỷ vỗ tay liên tục, khen ngợi, nhưng không quá ngạc nhiên.
Trong mắt ông ta, mặc dù bức tranh đủ quý giá, nhưng giá trị của nó vẫn không bằng chiếc hộp quý hiếm lúc nãy.