Mặc dù Tô Vũ không biết mục đích của đối phương khi đến Biển Đen là gì hay đang tìm kiếm thứ gì, nhưng tin rằng Mao Đầu ít nhiều cũng phải biết một điều gì đó, chờ lát nữa hỏi nó chẳng phải là sẽ rõ ràng mọi chuyện hay sao?
Bây giờ Bạch Nhãn Hạt Tử đã nói rằng có người đang tìm mình, Tô Vũ lo họ sẽ gây bất lợi cho bản thân mình, chính xác hơn là cho gia đình mình, vì thế cần nhanh chóng xác định đối phương là ai mới được.
Hiện tại Bạch Nhãn Hạt Tử đã đi suốt đêm tìm mình, Tô Vũ tin họ cũng đã biết được vị trí chính xác của mình, chẳng bao lâu nữa chắc chăn họ sẽ tự tìm đến. Vì vậy Tô Vũ không cần vội vàng, kiên nhẫn chờ đợi là được rồi.
Bên ngoài khu biệt thự Hoa Sơn, trong một chiếc xe có rèm che màu đen, một người đàn ông đang nói chu ại: "Cô chủ, đã quan sát rõ ràng rồi, người vừa nãy đã bước vào khu biệt thự Hoa Sơn. Sau khi xâm nhập hệ thống an ninh của khu nhà, qua camera giám sát thì người chúng ta cần tìm đang ở biệt thự số 47"
Điền Tư Manh ở bên kia đầu dây gật đầu: 'Được. gày mai hãy gửi một món quà đến chủ nhân biệt thự đó, báo cho người ta biết có người đang tìm hắn."
"Vâng!" Người đó đáp rồi cúp máy.
Giờ Điền Tư Manh cơ bản đã có thể xác định, người đã đến Biển Đen không phải là hai nhà khác, nên điều cô ta cần làm bây giờ là ra tay trước chiếm lợi thế, bởi cô ta có đủ lý do tin rằng hai nhà kia cũng đang theo dõi nơi này.
"Mao Đầu, qua đây nào!" Mã Hiểu Lộ ngồi xổm chơi đùa với Mao Đầu.
Trong những ngày gần đây, mặc dù Mao Đầu vẫn hơi sợ, nhưng sau nhiều lần thăm dò thì nó nhận ra sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể Mã Hiểu Lộ dường như không đáng sợ như vậy, hay nói cách khác nếu sức mạnh đó không xâm nhập thì sẽ không gây hại cho nó.
Nên dần dần Mao Đầu cũng dám đến gần Mã Hiểu Lộ, khiến cô vui mừng khôn xiết.
Mã Hiểu Lộ vuốt nhẹ đầu Mao Đầu nói: "Mấy ngày nay trời chuyển lạnh rồi đấy, mai tao sẽ dẫn mày đi mua vài bộ quần áo nhé, mày thấy thế có được. không? Nếu không trả lời thì xem như là đồng ý rồi nhé."
Nếu Mao Đầu mở miệng nói "được" hay "không được", chắc chắn Mã Hiểu Lộ sẽ hoảng sợ té nhào xuống đất.
"Ông đến đây chẳng lẽ chỉ muốn nói những chuyện này với tôi sao?" Tô Vũ nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử hỏi.
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Bạch Nhãn Hạt Tử bị bắt cóc có thể xem là một sự cố bất ngờ, nhưng trước khi bị bắt cóc, ông ta đã gọi điện cho Tô Vũ, vì vậy chắc hẳn ông ta còn có việc khác.
Bạch Nhấn Hạt Tử vỗ đùi nói: "Cậu xem, tôi quên mất chuyện chính rồi. Thực ra, tôi tìm cậu Tô là để nhờ một việc riêng nhỏ thôi. Cậu biết con người tôi có gu thưởng thức nghệ thuật, thường thích sưu tầm đồ cổ các loại ấy."
Bốn chữ "thưởng thức nghệ thuật" hoàn toàn không liên quan gì đến Bạch Nhãn Hạt Tử, Tô Vũ cười khổ lắc đầu nói: "Có gì cứ nói thẳng đi, đừng nói quanh co"
Bạch Nhấn Hạt Tử liên tục gật đầu, xoa xoa cái mũi nói: "Sự tình là thế này. Gần đây có một nhóm trộm mộ, bọn họ tìm được thứ tốt muốn bán ra, là một bức tranh cổ tên Uyên Ương Cư Sơn Đồ, bảo là thứ của Thận quốc cổ gì đó, được coi là báu vật quốc gia.
Tôi nghĩ đó là báu vật quốc gia thì bọn chúng chính là kẻ trộm đồ của nhà nước rồi. Nhất định không thể để bọn chúng ung dung ngoài vòng pháp luật, nên tôi muốn thông qua cậu, tìm chút quan hệ, tịch thu bức tranh đó, lúc đó tôi sẽ..."
Bạch Nhãn Hạt Tử nói ra ý định vô liêm sỉ trong lòng, đại khái thì Tô Vũ cũng hiểu ý định đó.
Đó là để cảnh sát tịch thu bức tranh khỏi tay bọn chúng, rồi Bạch Nhãn Hạt Tử sẽ chuộc lại từ tay cảnh sát với giá rẻ hơn, như vậy qua lại một vòng, ông ta không biết sẽ kiếm được bao nhiêu tiền chênh lệch.
Tô Vũ nhận điện thoại từ tay Bạch Nhãn Hạt Tử xem thử, tuy không phải hiểu biết lắm nhưng cũng thấy bức tranh đó có vẻ rất quý giá.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!