"Ông thông gia, bà thông gia, những điều hai người nói đều là thật ư?" Tại khu biệt thự Hoa Sơn, trước đó Mã Hiểu Lộ không biết phải nói chuyện này với Lâm Thiến và Lương Dịch Phương như thế nào.
Nhưng Mã Hữu An và Chung Phù Ngọc cho rằng, việc đã xảy ra thì không nên để một mình cô đối mặt, cuối cùng cũng không che giấu mãi được, nên thẳng thắn nói ra, cùng nhau bàn luận tiếp theo nên làm gì.
Nghe lời nói của Mã Hữu An, rõ ràng Lâm Thiến không tin, vài ngày trước Tô Vũ vẫn bình thường, mỗi ngày bà vẫn mong đợi bế cháu, làm sao chỉ vài ngày không gặp lại có tin buồn như vậy được?
"Bà thông gia, xin hãy nén bi thương!" Mã Hữu An thở dài nặng nề rồi an ủi.
"Không thể nào, không thể nào, chắc chắn mọi người đang đùa tôi, làm sao. có thể như vậy được?" Lâm Thiến nói đến đây thì hai mắt đã đỏ lên, bà hoảng loạn đưa tay ra như muốn nắm lấy thứ gì đó.
Bà cảm thấy mình như rơi xuống một vực thẳm, chung quanh bị bóng tối bao phủ.
Mã Hiểu Lộ ôm chầm lấy Lâm Thiến, hai người phụ nữ bật khóc nức nở.
Lúc đầu tưởng rằng con trai bà đã có cuộc sống khá giả, Lâm Thiến có thể sống những ngày an nhàn hưởng phúc, nào ngờ số phận của bà lại khổ đau đến vậy, trên đời này không có gì đau đớn bằng việc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Rất nhanh, trong nhà Tô Vũ đã treo màn tang trắng, tuyến bố nhà có tang. Dù chưa tìm thấy thi thể của Tô Vũ, nhưng theo phong tục phải làm lễ tương ứng để linh hồn của anh có thể an nghỉ.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền và đến tai Diêm Đan Dương.
"Ông Diêm, tin vui đây, tên nhóc trước đây đối đầu với ông, kẻ dẫn theo cô Vũ Băng ra biển đã chết rồi." Một người thân tín của Diêm Đan Dương lập tức nói tin này cho ông ta.
“Thật à?" Dù nhiều ngày nay không có tin tức, nhưng ông ta cũng cảm thấy trên lý thuyết thì tất cả mọi người trên con thuyền đó đều đã chết, song vẫn chưa được xác nhận.
Cũng chính vì chưa được xác nhận nên mấy ngày qua khi giải quyết công việc, ông ta có vẻ hơi e dè. "Haha, chuyện không có căn cứ, tôi sẽ nói với ông sao? Người của tôi canh chừng từng giờ từng phút đấy, vừa nhận được tin gia đình thằng nhóc đó báo tang, tôi thấy ít ra cũng 8/10 là nó không thể quay về nữa"
Người vừa nói có vẻ khá đắc ý.
Lúc này Diêm Đan Dương cũng vô cùng vui mừng trong lòng, dù từ lâu ông †a đã phán cho Tô Vũ tội chết ở trong lòng.
Dù sao với một trận bão lớn như vậy, dẫu là thần tiên cũng khó thoát thân chứ đừng nói gì.
Tuy nhiên, sống đến tuổi này, ông ta cũng biết cái gì gọi là cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sế giữ được thuyền đến vạn năm, mặc dù khả năng rất cao, nhưng cũng không nên chắc chắn.
Bây giờ xem ra, có vẻ mọi chuyện xảy ra gần giống với suy đoán của mình.
Nhưng, Diêm Đan Dương không hổ là lão hồ ly, lúc này trong lòng ông ta lại thắc mắc:
"Cái này có bãy gì không?" Ông ta hơi đăm chiêu hỏi.
"Còn có thể có bẫy gì nữa chứ?"
"Cậu nghĩ coi, việc chúng ta cũng không biết, tại sao bọn họ lại biết?" Đây quả là một nghỉ vấn, vì trên biển cũng có Thiện Vũ Băng mất tích.
Dù chỉ là làm màu, Diêm Đan Dương vẫn cần hết sức tìm kiếm trên biển, nhưng đã thời gian dài vẫn không có tin tức về Thiện Vũ Băng.
Vì vậy, Diêm Đan Dương mới có những nghỉ ngờ này.
Người đàn ông lúc nãy phất tay nói: "Chuyện này thì đơn giản lắm, chắc là Thẩm Ngạo hoặc Từ Thiên Thành đấy. Phải biết rằng họ mới là đầu sỏ ở địa phương, nguồn thông tin rộng, lại có đường dây riêng, muốn biết những điều này chẳng khó gì."
Nói xong, Diêm Đan Dương cũng thấy có lý phần nào, nhưng để đề phòng, ông ta nói: "Ừm, cậu đại diện cụ Thiện đi phúng viếng, nhân tiện dò la thật giả."
Lần này chỉ là tìm hiểu thật giả, còn về gia đình của Tô Vũ, Diêm Đan Dương tự nhận không có uy hiếp gì lớn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!