Bởi vì Diêm Đan Dương bây giờ vẫn là cánh tay đắc lực của Thiện Bản Thanh, dù bản thân mình là ân nhân cứu mạng Thiện Vũ Băng, cũng không thể vô cớ giết Diêm Đan Dương mà không đưa ra lý do cho cụ Thiện đúng chứ?
Và bây giờ Tô Vũ chỉ có bằng chứng về chuyện chiếc thuyền, có phần hơi mỏng manh.
Vì vậy, Tô Vũ cần dẫn dắt Diêm Đan Dương từng bước lộ ra đuôi cáo, không chỉ đơn giản là lộ ra, mà còn phải để cụ Thiện nhìn thấy tất cả.
Lúc đó, nên làm thế nào, chắc cụ Thiện sẽ hiểu rõ hơn Tô Vũ.
Mặc dù có chuyện thú vị, nhưng Thiện Vũ Băng vẫn không hứng thú. Tô Vũ thở dài: "Được rồi, bây giờ chúng ta đi gặp ông nội của em nhé?" Thiện Vũ Băng vui vẻ cười nói: "Vậy thì đi thôi."
Tô Vũ biết làm như vậy có thể rất mạo hiểm, bởi vì nếu để Diêm Đan Dương phát hiện ra họ vẫn còn sống, chắc chắn sẽ phải thận trọng hơn, lúc đó toàn bộ kế hoạch sẽ bị đảo lộn.
Tuy nhiên, chính nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Bởi vì Diêm Đan Dương có mơ cũng không thể nghĩ tới, đám Tô Vũ không chỉ quay lại, mà còn đi thăm Thiện Bản Thanh ở bệnh viện.
Bên ngoài biệt thự, Thẩm Ngạo nói lại những gì Tô Vũ dặn dò với Từ Thiên Thành.
Nghe xong, Từ Thiên Thành cũng không khỏi nuốt nước bọt: "Hội trưởng 'Thẩm của tôi, ông nói thật sao?"
"Vớ vẩn, tất nhiên là thật rồi, bây giờ mà còn đùa giỡn à, hơn nữa cho dù đùa, tôi có thể đùa với anh Tô được sao?"
Thẩm Ngạo tức giận nói với Từ Thiên Thành.
Từ Thiên Thành mím môi suy nghĩ: "Tôi hiểu rồi, có lẽ tình huống bây giờ là, chúng ta phải tạo ra hiện tượng giả là anh Tô đã chết, rồi lửa ông Diêm, như vậy ông Diêm sẽ không có chỗ nào lo lắng, đến lúc đó một kích tiêu diệt ông ta hoàn toàn, ý là như vậy đúng không?”
Thẩm Ngạo gật đầu: "Chính là ý đó, tuy nhiên còn một điều nữa, ngoài ông và tôi ra, tuyệt đối không được để người thứ ba biết chuyện này, kể cả phu nhân, hiểu chưa?"
Điều này khiến Từ Thiên Thành hơi khó xử: "Nhưng mà, tôi đã hứa với phu nhân rồi, bất cứ tình huống gì nhất định sẽ báo ngay cho cô ấy. Vậy bây giờ... sau này phu nhân chắc chắn sẽ biết tôi đã lừa dối cô ấy, lúc đó tôi phải làm sao đây?"
Thẩm Ngạo liếc trắng mắt: "Tôi quan tâm ông phải làm sao à? Tự ông nghĩ cách đi. Tuy nhiên tôi cảnh báo ông, nếu vì miệng lưỡi của ông mà kế hoạch của anh Tô thất bại, lúc đó đừng trách tôi không nói tốt cho ông."
Từ Thiên Thành gãi đầu rất khó xử, đầu óc đầy rẫy vấn đề như con rận rồi.
Không nói với Mã Hiểu Lộ thì sau này Mã Hiểu Lộ sẽ ghim. Nói ra thì kế hoạch của Tô Vũ sẽ thất bại, về sau cũng chẳng được yên ổn.
Suy nghĩ mãi mà Từ Thiên Thành vẫn không nghĩ ra giải pháp tốt nhất, cuối cùng đành nhìn Thẩm Ngạo, mặt mày sầu lo: "Hội trưởng Thẩm, hay là ông nói đi, cuối cùng tình huống ông hiểu rõ hơn, tôi sợ nói không rõ ràng."
Rõ ràng bây giờ, ai nói dối Mã Hiểu Lộ thì sau này người đó sẽ khổ.
Thẩm Ngạo đẩy nhẹ Từ Thiên Thành một cái: "Tôi nói ông ngày càng tinh quá đấy, củ khoai nóng ông lại nhét vào tay tôi à? Ông tự nói đi."
"Các ông đang thì thầm gì thế?" Đúng lúc hai người do dự không tiến lên, Mã Hiểu Lộ đẩy cửa bước ra.
Cô lập tức nhìn thấy Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành đang xì xà xì xồ bên rừng trúc.
Kể từ khi Từ Thiên Thành bước ra, Mã Hiểu Lộ đã nghĩ chắc chắn có chuyện gì đó, nên cứ chú ý theo dõi.
Thấy Từ Thiên Thành chẳng quay lại, nên cô mới bước ra xem.
'Thấy Mã Hiểu Lộ tiến lại phía họ, hai người như bị bắt quả tang làm chuyện xấu.
"Các ông đang làm gì vậy? Có tin tức gì à?" Mã Hiểu Lộ đoán chắc chắn là có tin tức mới nhất.
Thẩm Ngạo vội nói: "Đúng vậy, có một số tin tức, hay để ông chủ Từ nói cho cô nghe đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!