Muốn rời đi lúc này chắc chắn là không thể, phải đợi Tô Vũ lên, mặc dù Hà Hoàng Vĩ biết Tô Vũ không phải người bình thường.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy, Tô Vũ nhảy xuống biển như thế vẫn có thể sống sót quay lại.
Hà Hoành Vĩ không biết Tô Vũ nhảy xuống biển vì lý do gì, nhưng khi thấy Tô Vũ quyết đoán như vậy, anh ta tin đó chắc chắn không phải là thái độ bộc phát nhất thời, mà là mong chờ đã lâu.
Hà Hoành Vĩ nhìn mặt biển không hề thay đổi sau khi Tô Vũ nhảy xuống, trong lòng thầm cầu nguyện, nếu thật sự có thần minh, anh ta hy vọng những vị thần sẽ phù hộ Tô Vũ bình an trở về.
Bên cạnh, Thiện Vũ Băng cũng chắp hai tay trước ngực, thành khẩn cầu mong trong lòng.
Hà Hoành Vĩ vỗ vai Thiện Vũ Băng: "Ngoài trời gió lớn, chúng ta vào trong đi."
Lúc Tô Vũ đi đã dặn dò Hà Hoành Vĩ chăm sóc Thiện Vũ Băng, đó là điều duy nhất Tô Vũ giao cho anh ta, vì vậy anh ta nhất định sẽ dùng mạng sống bảo vệ sự an toàn của cô bé. "Anh Tô chắc chắn sẽ quay lại phải không?" Một lúc sau Thiện Vũ Băng quay đầu nhìn chăm chăm Hà Hoành Vĩ, hy vọng có thể nghe được câu trả lời khẳng định từ miệng anh ta.
Hà Hoành Vĩ cắn răng, gật đầu nói: "Sẽ về, tôi tin anh Tô đã nói thì anh ấy nhất định sẽ quay lại, anh ấy tuyệt đối không nuốt lời đâu."
"Quay lại cái gì chứ. Thôi được rồi, các người cũng không cần phản bác tôi, tôi chỉ nói sự thật thôi, tôi biết các người không ưa tôi. Vậy tôi sẽ đi uống ly rượu cuối cùng trước khi chết đây."
Bạch Nhãn Hạt Tử vỗ mông rồi liên tục lắc đầu bước vào hầm rượu.
Đối với ông ta, có lẽ dưới tác dụng của cồn làm tê liệt các dây thần kinh, sẽ giúp ông ta chấp nhận cái chết mà không đau đớn.
...
Khoảnh khắc Tô Vũ nhảy xuống biển, anh chỉ cảm thấy chung quanh im lặng, không có bất kỳ âm thanh nào.
Điều anh có thể nghe thấy, chỉ là nhịp tim đập dồn dập của chính mình. Máu trong người dường như đã sôi lên theo.
Mặc dù đã tu luyện Lục Đạo Luân Hồi Kinh được một thời gian dài, về lý thuyết thì khả năng chịu đựng của cơ thể anh đã vượt xa người bình thường rất nhiều.
Tuy nhiên, cùng với việc lặn sâu dần xuống, Tô Vũ cảm nhận rõ ràng hơn luồng khí lạnh âm trầm kia.
Anh có thể rõ ràng cảm nhận được, phía dưới này, trong luồng khí lạnh âm trầm ấy còn xen lẫn một chút khí sinh linh, không rõ ràng lắm, thậm chí có cảm giác thỉnh thoảng xuất hiện rồi biến mất.
Lúc này, càng lạnh thì anh càng cảm thấy phấn khích bất thường, càng có chút nôn nóng gấp rút.
Lúc này ngoài việc phải chịu đựng cái lạnh thấu xương ra, Tô Vũ còn phải chịu áp lực từ nước.
Nhưng anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng rằng, xung quanh ngoài âm khí, khí sinh linh cũng ngày càng rõ ràng hơn, lẫn trong dòng âm khí như những sợi tơ mỏng, trông không đáng chú ý nhưng không thể bỏ qua.
Trong nháy mắt, ánh tím trong mắt Tô Vũ bừng sáng, anh muốn nhìn rõ bên dưới mình thực sự là gì, bởi vì không hiểu sao.
Trong bóng tối phía dưới anh, Tô Vũ cảm nhận được cảm giác như vực sâu đang nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác này khiến ngay cả anh cũng cảm thấy hơi bất an lạ thường.
Tiếp tục lặn xuống thêm một lúc, Tô Vũ mơ hồ nhìn thấy một bóng đen, giống như là núi vòng cung dưới đáy biển, nhìn xa giống như một hang động khổng lồ.
Âm khí và khí sinh linh chính là từ giữa núi vòng cung ấy trào ra, càng gần hơn anh mới cảm nhận rõ sức mạnh kinh khủng của luồng khí ấy, bất kỳ ai đứng trước nó đều chỉ có thể dùng từ nhỏ bé để hình dung.