Nhưng Chu Triết lại đưa danh sách cho Từ Thiên Thành và nói: "Các ông không thể vào trong được, anh Vũ bảo các ông đứng ngoài đón khách."
Đón khách? Hai người này quả thật là lần đầu làm việc này. Do dự một chút, hai người liếc nhìn nhau cười và nói:
"Được thôi, đón khách thì đón khách." Nói rồi Thẩm Ngạo rút điếu thuốc ra, châm lửa hút và ngồi xuống ghế bên cạnh, không hề có dáng vẻ lịch sự của người đón khách.
"Ối, đúng là vật họp theo loài, không biết lát nữa loại người nào đến nữa đây." Tô Nhạc Luân thở dài, lẩm bẩm khi thấy bộ dạng của hai người đón khách bên kia.
"Này, hội trưởng Thẩm, chuyện tôi nói với ông hôm qua, ông nghĩ sao rồi?" Từ Thiên Thành ngồi bên cạnh bàn cúi đầu hỏi Thẩm Ngạo.
"Nghĩ gì? À, chẳng lẽ ông vừa nói là tôi liền đưa con gái tôi đến Thượng Nhiêu à?" Thẩm Ngạo liếc Từ Thiên Thành.
"Không phải, ý tôi là, hay là sắp xếp cho hai đứa gặp nhau? Hôm qua tôi đã báo với Từ Nguyên nhà chúng tôi rồi, hôm nay nó chắc chắn sẽ đến, hay là ông cũng gọi Hân Duyệt đến đi?" Thẩm Ngạo nhướn mày nhìn Từ Thiên Thành.
"Ra là ông đã âm mưu từ trước rồi à, khỏi cần tôi nói, con bé đó chắc đã tự đến rồi, đến lúc đó có thế nào cũng không phải chúng ta có thể quyết định." Thẩm Ngạo vẫn cần cảnh báo trước cho Từ Thiên Thành.
Mặc dù nói một dịp như lễ khai trương gặp nhau làm quen cũng không vấn đề gì. Nhưng có nảy sinh tình cảm hay không, vẫn phải xem hai người có duyên với nhau hay không.
Nói dứt câu, một chiếc Porsche màu đen chậm rãi đi tới, một thanh niên mặc vest, đeo cà vạt, giày da bóng loáng bước xuống xe.
"Đây là ai vậy? Oai phong hơn cả hai chúng ta nữa kìa." Từ Thiên Thành ngậm điếu xì gà trong miệng và nói.
Phải biết rằng, hai người họ đến đây bằng taxi cơ mà.
"Trời ơi, Thiếu Uy à, ngày quan trọng thế này mà con đến trễ vậy?" Người tới là Tô Thiếu Uy, Lý Nguyệt Hoa vừa mắng vừa chạy tới nắm cánh tay con trai.
Dáng vẻ như sợ Tô Thiếu Uy còn chưa tỉnh ngủ hẳn sẽ bị ngã úp mặt xuống đất vậy.
Tô Thiếu Uy nhả hơi ngáp một cái, nhắm mắt rồi mở to ra: "Hôm qua ăn mừng với bạn bè, uống hơi nhiều."
Tô Nhạc Luân nhìn Tô Thiếu Uy với ánh mắt giận sôi máu mà không làm gì được, vô hình trung khiến anh ta và Tô Vũ có sự tương phản rõ rệt.
Tô Vũ lúc nãy tinh thần sung mãn, ánh mắt còn toát lên vẻ khí phách khinh thường tất cả.
Còn nhìn lại người trước mặt, dáng vẻ uể oải, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy tức.
Ban đầu Tô Nhạc Luân đã bị Tô Vũ chọc tức không ít, giờ lại thêm tên Tô Thiếu Uy vô dụng này, ông ta bây giờ đang ôm một bụng lửa giận.
"Bạn bè gì chứ, ở đâu ra mà nhiều bạn nhậu như thế? Con có biết hôm nay là ngày gì không mà cứ hời hợt thế? Nhìn gương đi, trông giống người khởi nghiệp chút nào?"
Vừa thấy Tô Thiếu Uy, Tô Nhạc Luân đã mắng liền một hồi khiến Tô Thiếu Uy còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn giật bắn mình.
Bình thường anh ta cũng hay như vậy, tuy Tô Nhạc Luân không ưa nhưng cũng chỉ lạnh nhạt, chưa bao giờ mắng mỏ thẳng thừng như hôm nay, khiến anh ta mất hết thể diện.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!