Đương nhiên Hình Lôi hiểu ý, bước tới quỳ xuống trước mặt Thẩm Ngạo, nắm lấy cửa xe: "Hội trưởng, rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì, anh nói đi, em có thể sửa."
Thẩm Ngạo quay sang nhìn Hình Lỗi: "Hình Lỗi à, biết không, mày là thanh niên tài giỏi mà tao coi trọng nhất, có năng lực, có thủ đoạn, có đầu óc. Mày có biết tại sao tao giao những sòng bạc ở khu vực xám cho mày quản lý không?"
Hình Lỗi liên tục lắc đầu. Thẩm Ngạo tiếp: "Bởi vì tao coi mày là người kế nhiệm tao, tao chỉ có một cô con gái, tương lai nhất định phải tìm người nối dõi, nhưng mày làm tao thất vọng lắm."
Nghe vậy, Hình Lỗi tưởng thấy được hy vọng, dù sao có thể nghe ra, gã là người được bồi dưỡng để kế nhiệm, cho nên chỉ cần gã không phạm sai lầm lớn, sẽ không đến nỗi bị trừng phạt nặng.
Nhưng Từ Thiên Thành lại nghe ra nghĩa khác, nếu Thẩm Ngạo mắng cho tên này một trận thì mọi việc sẽ đơn giản hơn. Nhưng nếu nói những lời này, có nghĩa là muốn mạng gã rồi.
"Hội trưởng, cảm ơn hội trưởng đã coi trọng em, em nhất định sẽ không phụ lòng tin của anh." Hình Lỗi cứ tưởng Thẩm Ngạo sẽ tha thứ cho mình.
Thực ra, Thẩm Ngạo đang đút độc dược ngọt ngào cho gã, vì bây giờ hai người mà Tô Vũ nói vẫn còn trong tay Hình Lỗi, nếu không dùng cách này thì làm sao bảo đảm an toàn cho họ chứ?
Thẩm Ngạo gật đầu: "Ừ, tao hỏi mày, hôm nay mày có mời hai người vào sòng làm khách không? Một phụ nữ và một đứa trẻ? Hai người này rất quan trọng, mày đưa họ ra, những chuyện trước kia của mày, tao sẽ bỏ qua hết."
Ban đầu Hình Lỗi nghĩ hội trưởng phát hiện chuyện gã giết Tiền Văn Bân, nhưng bây giờ dường như ông ta không biết, còn hai người kia lại có liên quan đến hội trưởng sao?
"Hội trưởng, hai người đó là gì của anh thế?" Hình Lỗi hỏi một cách ngớ ngẩn.
Điều này như cho Thẩm Ngạo một viên thuốc an thần, đúng là hai người còn trong tay Hình Lỗi. Ông ta bước xuống xe, đỡ Hình Lỗi đứng dậy: "Hai người đó là cháu gái xa và con trai của nó. Mày biết vợ tao mất sớm, nên họ hàng xa ít liên lạc. Hôm nay tao mới biết, không ngờ lại để mày đón tiếp rồi."
Hình Lỗi vỗ trán, ra là vì chuyện này, thảo nào hội trưởng lại huy động nhiều người như vậy, hóa ra là lũ lụt lọt miếu long vương, mình không nhận ra người nhà.
"Hội trưởng, ra là vì chuyện này à? Thực sự xin lỗi, em không biết là người thân của anh, nhưng anh yên tâm, họ vẫn còn trong đó, em sẽ đi đón họ ra ngay."
Nói xong, Hình Lỗi vỗ bụi trên đầu gối rồi chạy vội vào trong.
Nhìn bóng lưng của Hình Lỗi, Thẩm Ngạo lắc đầu. Từ Thiên Thành cũng bước xuống xe, châm điếu xì gà đặc trưng rồi thổi khói, nói:
"Hội trưởng Thẩm, thủ đoạn ghê gớm thật, ngay cả lúc người ta sắp chết vẫn còn biết ơn ông."
"Ồ, ông nhận ra à?" Thẩm Ngạo quay lại hỏi Từ Thiên Thành. Thực ra, việc Từ Thiên Thành nhận ra cũng chẳng làm Thẩm Ngạo ngạc nhiên chút nào.
Trái lại, tất cả đều là để cho Từ Thiên Thành thấy.
"Ôi bình thường thôi, nhưng thực sự rất khâm phục ông đấy, ngay cả con rể của mình mà ông cũng có thể giết à?" Từ Thiên Thành mỉa mai.
Lời này khiến Thẩm Ngạo chưa hiểu: "Ông nói con rể nào của tôi cơ?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!