Thực ra khi nhìn thấy hai người họ đi ra đây, Tô Vũ đã đoán được bảy, tám phần sự việc rồi.
Thẩm Ngạo liếm môi một cái. Mặc dù hiện tại trong mắt ông ta, Tô Vũ là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh nhưng dù sao thì hổ cũng vẫn là hổ, răng nanh vẫn còn đó, không phải đối tượng mà bọn họ có thể tùy tiện ức hiếp.
Tạm thời không nói tới lai lịch, chống lưng gì đó, chỉ riêng thân thủ của Tô Vũ và lòng dạ khó đoán của anh thôi, nếu như bọn họ dám nói năng lỗ mãng thì chắc chắn sẽ khó có thể giữ nổi cái mạng nhỏ này.
Thẩm Ngạo lúng túng lại gần kéo Tô Vũ. Hiện tại, ông ta và Từ Thiên Thành đã bị Diêm Đan Dương vứt bỏ triệt để.
Nhưng Diêm Đan Dương vẫn còn chưa biết Tô Vũ rốt cuộc là ai. Ở trong mắt hai người bọn họ, nếu như Tô Vũ đi vào đó vào lúc này thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, có khi sẽ mất mạng.
Hiện tại, dù sao bọn họ cũng đã đắc tội Diêm Đan Dương rồi, vậy thì chẳng thà bấu víu chặt vào Tô Vũ. Sau này, có lẽ đi theo Tô Vũ không tốt bằng đi theo Diêm Đan Dương nhưng ít ra cũng không chết đói đúng không?
“Anh Tô, vừa rồi ngài không tới là đúng. Chúng ta mau đi thôi, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt.” Nói rồi, Thẩm Ngạo cố kéo Tô Vũ rời khỏi đây.
Thế nhưng Tô Vũ lại tò mò, anh hất nhẹ tay Thẩm Ngạo ra, hỏi: “Tôi bảo này, ông làm sao vậy? Có người bỏ thuốc mê ông hay là ông bị ai dọa dẫm?”
Từ Thiên Thành xua tay đuổi Tiền Hào: “Cậu lên xe chờ tôi.”
Sau đó, Từ Thiên Thành cũng lại gần Tô Vũ, chỉ vào chiếc xe đậu ven đường rồi nói với anh: “Anh Tô, ngài nhìn thấy không, đó là xe của ông Diêm đấy. Vừa rồi, chúng tôi mới biết ông ta có chống lưng rất lớn trong quân đội. Hiện tại, tôi và hội trưởng Thẩm đã bị ông ta đuổi cổ rồi. Nếu như cậu đi vào đó, khéo có khi lại không thể trở ra được nữa.”
Lời này của Từ Thiên Thành gần như đã tâng bốc Diêm Đan Dương to bằng trời. Tô Vũ nhìn chiếc xe đằng đó, gật đầu nói: “Xem ra là một nhân vật không nhỏ, có quân khu chống lưng cho. Đi nào, đi cùng tôi vào đó nói chuyện với ông Diêm thôi.”
“Anh Tô, ngài không hiểu à? Dân không đấu với quan, quan không đấu với lính.” Thẩm Ngạo nói vậy hoàn toàn là vì có lòng tốt.
Nhưng Tô Vũ lại đáp chẳng hề để tâm: “Đi nào, vừa khéo tôi cũng có chút chống lưng trong quân đội!”
Nói chính xác hơn thì không phải Tô Vũ có quân đội chống lưng mà là anh có quan hệ với quân đội, hay nói rõ hơn là anh có ơn với người bên quân đội.
Tạm thời không nói tới chuyện khác, chỉ riêng thân phận là bác sĩ của Thiện Vũ Băng thôi, Tô Vũ chỉ cần đứng đây thì chắc chắn Thiện Bản Thanh sẽ không để anh chịu thiệt thòi. Bởi vì như vậy chẳng khác nào lôi tính mạng của Thiện Vũ Băng ra đùa.
Thử nghĩ mà xem, với một người thương cháu gái như Thiện Bản Thanh, chỉ cần Tô Vũ gọi một cú điện thoại thôi thì bất kể hiện tại người trong phòng họp là ai, người đó cũng đều phải cung kính chào Tô Vũ là anh Tô rồi lặng lẽ ra về.
Hơn nữa, nếu bỏ qua tất cả những yếu tố này, chỉ riêng với thân thủ của Tô Vũ thôi, chẳng lẽ mấy khẩu súng lại có thể làm anh sợ được hay sao?
Còn đối với Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành, hai người bọn họ hết tôi nhìn ông lại ông nhìn tôi. Bọn họ chưa từng nghe nói chuyện Tô Vũ có quân đội hậu thuẫn cho bao giờ.
Hai người đi sát theo Tô Vũ. Thẩm Ngạo nhắc nhở anh: “Anh Tô, chuyện này không phải là trò đùa đâu phải không?”
Tô Vũ quay đầu nhìn ông ta, cười hỏi: “Ông thấy tôi giống như đang nói đùa à? Nơi này là Tân Hải, đúng chứ?”
Thẩm Ngạo gật đầu, Tô Vũ nói tiếp: “Là Tân Hải là được rồi.”