Tô Vũ có nhìn thấy, nhưng trong mắt anh, cô ta chỉ là một người bình thường, một diễn viên hoạt động trên màn ảnh thôi, tất nhiên là dựa trên tiền đề Tô Vũ không quan tâm đến giới giải trí.
Lúc này Mã Hiểu Lộ phấn khích như một đứa trẻ, Tiền Hào cười nói: "Xin chữ ký, chụp ảnh thì có gì khó, đoàn phim của họ ở đây chắc chắn có chút giao thiệp với khu trang viên, tìm Ngụy Minh thì chắc có thể thực hiện giấc mơ nhỏ này của chị dâu đấy."
Nghe vậy, Mã Hiểu Lộ càng phấn khích hơn: "Thật sao, tôi có thể chụp ảnh cùng Triệu Mộng Nhã à?"
Tô Vũ cười khổ: "Trời ạ, em hớn hở quá đấy, chỉ là chụp ảnh thôi mà, chụp ảnh khi đăng ký kết hôn, em cũng không vui mừng thế."
Phải biết rằng, lúc đăng ký kết hôn, Mã Hiểu Lộ cũng không thể dùng từ vui mừng để hình dung, toàn là vẻ mặt như đưa đám, cuối cùng mới miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo.
Mã Hiểu Lộ phồng má, vỗ vào mặt Tô Vũ: "Anh xấu thế này, chụp ảnh với anh sao em lại vui được chứ."
Tô Vũ không biết phải đáp trả thế nào, dù là chê bai anh, cũng không thể thể hiện rõ ràng đến thế chứ?
Mã Hiểu Lộ cố gắng chải lại mái tóc bị gió thổi tung, rồi liếm môi, nháy nháy đôi mắt to tròn nhìn Tô Vũ: "Thế nào, em như thế này có được không?"
Tô Vũ gật đầu thật mạnh: "Ừ, được được, hơi giống anh khi soi gương."
"Được là tốt rồi..." Mã Hiểu Lộ nói được một nửa thì mới phản ứng lại câu nói có ý nghĩa khác của Tô Vũ.
Vừa rồi cô còn nói anh xấu, bây giờ anh lại nói cô giống anh khi soi gương, đó không phải là ngầm nói cô cũng xấu sao?
"Anh nói gì? Anh vừa ngầm nói em xấu đúng không?" Mã Hiểu Lộ siết mạnh hai tay vào eo Tô Vũ.
Khiến anh nhăn mặt vì đau: "Anh nào dám nói em xấu chứ? Tiểu Hào mau làm chứng giùm tao đi!"
Tiền Hào nhún vai làm ngơ: "Tao vừa ăn cơm chó từ hai người, bây giờ mày bảo tao làm chứng cái gì chứ?"
....
Lúc trở về, Tiền Hào nói lại với Ngụy Minh, Ngụy Minh bảo lần này đoàn phim đến đây quay phim, cả khu trang viên hoàn toàn miễn phí tiếp đãi.
Lý do là vì đoàn phim đến, vô hình trung quảng cáo cho trang viên, ông chủ vui mừng khôn xiết, làm sao có thể thu phí nữa chứ.
Vì vậy, đoàn phim cũng rất lịch sự với nhân viên của trang viên. Là quản lý tiền sảnh, việc Ngụy Minh xin chữ ký, chụp ảnh với Triệu Mộng Nhã không khó.
Trong phòng nghỉ, Triệu Mộng Nhã mặc đồ thường, ngồi trên ghế cầm cốc nước, suy nghĩ kế hoạch trong đầu.
Thân Kiến Quốc lấy từ túi ra một lọ nhỏ màu đỏ, bên trong đựng một viên thuốc đen tròn, đưa cho Triệu Mộng Nhã.
Khi Triệu Mộng Nhã đưa tay ra để nhận, Thân Kiến Quốc đột ngột rụt tay lại và nhắc nhở: "Cái này tôi có thể cho em, nhưng em phải nghe lời, không được làm trò gì, nếu không hậu quả sẽ ra sao em phải rõ."
Nói rồi, Thân Kiến Quốc đặt chai thuốc xuống tay Triệu Mộng Nhã, quay người bước ra khỏi phòng.
Mặc dù miễn cưỡng, mặc dù muốn phản kháng, nhưng có một bàn tay vô hình siết cổ cô ta, khiến cô ta không thể cử động.
Trong chai màu đỏ kia chứa thuốc cứu mạng của cô ta.
Không có nó, cô ta sẽ chết, hơn nữa còn chết một cách đau đớn dã man, cuối cùng tan thành một vũng mủ.
Triệu Mộng Nhã mở nắp chai, lấy viên thuốc đặt trong lòng bàn tay, trong giây lát cô ta thực sự muốn ném viên thuốc qua cửa sổ, đánh một trận sinh tử cùng số phận.
Nhưng ý nghĩ ấy vụt tắt, cô ta nhẹ nhàng đặt viên thuốc vào miệng, uống một ngụm nước rồi nuốt xuống.
Thân Kiến Quốc vừa bước ra đã thấy Mã Hiểu Lộ đang đứng bên ngoài đám đông, không ngừng ngóng chờ và tìm kiếm.
Đang suy nghĩ thì một nhân viên chạy tới, nói với Thân Kiến Quốc: "Anh Thân, vừa rồi quản lý tiền sảnh khu nghỉ mát báo có người bạn muốn chụp ảnh cùng cô Triệu, không biết có được không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!