"Hả... Ông chủ ông muốn đi đâu, tôi đưa ông đi không được sao?" Tài xế hiển nhiên không biết Từ Thiên Thành muốn làm gì, mà chuyện quan trọng như vậy cũng không có khả năng sẽ giải thích rõ ràng với tài xế.
"Bảo cậu làm gì thì làm đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, tôi cần xe cũng phải thông báo cho cậu à, đi nhanh lên." Từ Thiên Thành thiếu điều muốn vỗ vào đầu tài xế.
Chỉ có hai vợ chồng Tô Vũ tới đây, rõ ràng là không muốn làm ầm ĩ, sao mình có thể mang theo tài xế lái xe sang trọng đi được?
…
“Hai đứa nhỏ kia, mau rửa tay ăn cơm.” Mã Hiểu Lộ gọi hai đứa nhỏ trên lầu.
Hai đứa trẻ vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi nhận được phong bao lì xì màu đỏ, đây là bốn trăm tệ, đối với bọn chúng mà nói chắn chắn là một khoản tiền lớn.
Lúc này Trương Cầm đi tới tìm hai đứa nhỏ nói: "Bao lì xì mà chị dâu đưa cho hai đứa đâu?"
Đây là chuyện vô cùng bình thường ở nông thôn, bất kể là ngày lễ ngày tết, hay là chuyện gì, tiền lì xì của trẻ con thông thường đều bị cha mẹ tịch thu với lý do “để dành cho con”.
Hai đứa nhỏ nhìn nhau, cuối cùng thực sự không còn cách nào khác là phải đưa hai chiếc phong bì đỏ chưa kịp ủ ấm cho mẹ. Nhưng mà Trương Cầm cũng biết bọn trẻ không tham lam, nên đều cho mỗi đứa mười tệ tiền tiêu vặt.
Lúc người một nhà bên này vừa mới ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cơm thì một người đàn ông mang theo túi lớn túi nhỏ, âu phục thẳng tắp, giày da bóng loáng xuất hiện ở cửa với nụ cười trên môi.
Nếu như không phải bởi vì ăn mặc bảnh bao, chợt nhìn còn tưởng rằng là ăn mày nữa đấy.
Từ Thiên Thành đến khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, không ai lên tiếng, toàn bộ tầng một chỉ có một chiếc quạt điện cũ kỹ phát ra âm thanh "Két két két".
Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có Tô Vũ nhận ra người này, tuy nhiên khi nhìn thấy Từ Thiên Thành, vẻ mặt Tô Vũ không được tốt lắm.
Người đầu tiên phản ứng lại chính là Lâm Quân, chỉ thấy ông ấy cầm đũa đứng dậy khỏi ghế, đi ra ngoài nói: "Ông này, ông muốn mua thứ gì sao?"
Bởi vì ngoài tầng một có hai tủ kính trưng bày nên thường bán một ít thuốc lá, muối các thứ, thỉnh thoảng những người qua đường như Từ Thiên Thành sẽ đến đây mua một bao thuốc lá hay gì đó.
Từ Thiên Thành xấu hổ cười cười, vừa rồi ông ta đã nhìn sơ qua tất cả mọi người đang ngồi ở đây, với một người giỏi về quan sát lời nói và biểu cảm, ông ta đương nhiên có thể đoán được người có sinh nhật hôm nay là ai.
Ông ta nhìn Lâm Quân nói: "Tôi đến để mua bao thuốc lá.”
Từ Thiên Thành đương nhiên nhìn thấy sắc mặt Tô Vũ không vui, ông ta biết lần này mình tùy tiện chạm vào vảy rồng của Tô Vũ rồi, nhưng bây giờ ông ta đâm lao phải theo lao.
Cũng không đến mức bây giờ làm bộ như không biết chứ? Sau này Tô Vũ cho ông ta mang giày chật thì phải làm sao?
Lâm Quân đi tới tủ trưng bày hỏi: "Thuốc lá gì?"
“Đại Trùng Cửu đi.” Từ Thiên Thành vừa sờ tiền trên người, vừa cố ý vô ý nhìn Tô Vũ, trong lòng đang lo lắng nghĩ cách.
"Ông chủ này, ông thực sự đánh giá cao chúng tôi rồi, chỗ này của chúng tôi chỉ là một cửa hàng tạp hóa nhỏ, sao có thể bán được thuốc lá đắt như vậy. Loại đắt nhất là Vạn Bảo Lộ, nếu không thì ông dùng tạm nhé?"
Nói đùa à, loại thuốc lá như Đại Trùng Cửu này phỏng chừng bày ở trong tủ một hai năm cũng không bán được, bình thường nếu có ai ném tàn thuốc như thế này xuống đất, chắc chắn một thanh niên nào đó sẽ nhặt lên và hút.
Ngay cả nhà thầu ở công trường, Lâm Quân biết thuốc người ta hút cũng chỉ là Vạn Bảo Lộ, còn thuốc lá ngon như Trung Hoa chỉ là thứ xa xỉ trong những ngày lễ.
“Từ Thiên Thành...” Tô Vũ ngồi ở trước bàn, vẻ mặt bình thản nói ra ba chữ này.
Mã Hiểu Lộ ngồi ở bên cạnh liếc mắt nhìn Từ Thiên Thành, sau đó nhỏ giọng nói với Tô Vũ: "Anh gọi ai vậy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!