“Cố Hồng Đào bước tới cười nói: “Không ngờ bác sĩ Tiêu còn trẻ như vậy, đúng là sóng sau xô sóng trước mà.”
Tiêu Tuyết Ny cung kính nói: “Được ông Cố coi trọng, Tuyết Ny vừa mừng vừa lo.”
Thiện Bản Thanh nhìn Cố Hồng Đào và gật đầu, ra hiệu đây không phải là lúc nói chuyện phiếm, Cố Hồng Đào hiểu ý nói thẳng: “Bác sĩ Tiêu, tôi có chuyện muốn chứng thực một chút.”
Tiêu Tuyết Ny cung kính nói: “Có chuyện gì, ông Cố cứ nói thẳng."
“Tôi nghe nói khoảng thời gian trước cô đã chữa khỏi cho một bệnh nhân bị rối loạn kinh mạch bàng quang, đúng không?” Cố Hồng Đào trịnh trọng hỏi.
“Đúng vậy, cũng là may mắn mà thôi.”
May mắn sao? Cố Hồng Đào không tin vận may gì đó. Phải biết rằng, nếu không có hơn mười năm kinh nghiệm thì không thể dùng kim châm vào những huyệt đạo đó, ngay cả bây giờ ông ấy cũng phải thật cẩn thận.
“Vậy xin hỏi bác sĩ Tiêu, Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp mà cô dùng từ đâu tới?” Bởi vì Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp đến bây giờ vẫn luôn nhất mạch đơn truyền, cho dù là người của nhà họ Cố, mỗi một đời cũng chỉ có một người may mắn được chân truyền.
Vì vậy Tiêu Tuyết Ny có thể sử dụng châm pháp như vậy, thật sự khiến Cố Hồng Đào muốn biết xuất xứ từ đâu.
Tiêu Tuyết Ny cau mày, cô ấy từng nghe ông Trịnh nói những lời như vậy. Cô ấy cũng không biết những thủ pháp mà mình dùng còn phải chú trọng nhiều như vậy.
Thế là sau khi suy nghĩ một lát, Tiêu Tuyết Ny trả lời: “Ông Cố, có lẽ ông đã nhận nhầm rồi, thứ tôi sử dụng lúc đó không phải là “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp” mà ông nói, sư phụ của tôi nói rằng đó là “Huyền Môn Thập Cửu Châm”.
Khi Tiêu Tuyết Ny thốt ra những chữ “Huyền Môn Thập Cửu Châm”, con ngươi của Cố Hồng Đào đột ngột giãn ra, thậm chí đôi tay cũng hơi run rẩy.
Trong lúc nhất thời, ông ấy ngơ ngác nhìn Tiêu Tuyết Ny không nói nên lời, như thể nhìn thấy điều gì phi thường, lại dường như nhận ra điều gì đó không biết đã bị che giấu bao nhiêu năm từ trên người Tiêu Tuyết Ny.
Tiêu Tuyết Ny không biết làm thế nào trước phản ứng của Cố Hồng Đào, cô ấy nghĩ bụng chẳng lẽ Huyền Môn Thập Cửu Châm thật sự có gì đó giống với Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp sao.
Đây là nghi hoặc trong lòng hiện giờ của Tiêu Tuyết Ny, chẳng lẽ Huyền Môn Thập Cửu Châm tiến hóa từ việc học lỏm Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp.
“Cố lão tiên sinh… Cố lão tiên sinh… Ông làm sao vậy?” Thiện Bản Thanh cũng giật mình trước vẻ mặt của Cố Hồng Đào, sửng sốt hỏi.
Sau khi kêu mấy tiếng cuối cùng Cố Hồng Đào cũng bừng tỉnh, kích động đến mức không nói nên lời. Một lúc lâu sau mới run rẩy hỏi: “Ngài… Ngài… Chắc chắn là “Huyền Môn Thập Cửu Châm” sao?”
Một người lớn tuổi như Cố Hồng Đào mà lại dùng xưng hô “ngài” với Tiêu Tuyết Ny, thật sự khiến Tiêu Tuyết Ny rất ngạc nhiên, cô ấy liếc nhìn Thiện Bản Thanh rồi gật đầu nói với Cố Hồng Đào: “Đúng vậy, đúng là sư phụ của tôi nói với tôi rằng là “Huyền Môn Thập Cửu Châm”.”
Cô ấy vừa nói xong, Cố Hồng Đào bất ngờ quỳ xuống trước mặt Tiêu Tuyết Ny, sau khi dập đầu một cái thật mạnh, ông ấy nói: “Tiên cô tại thượng, xin nhận của vãn bối một lạy, vừa nãy vãn bối không nhận ra tiên cô, xin tiên cô thứ tội.”
Tiêu Tuyết Ny cảm thấy ớn lạnh sống lưng trước hành động của Cố Hồng Đào, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tiêu Tuyết Ny vội vã dìu Cố Hồng Đào đứng dậy nói: ‘Ông Cố, ông đứng lên rồi nói.”
Cố Hồng Đào nhất thời kích động đến mức chân như mềm nhũn, hai người hợp lực mới có thể dìu ông ấy lảo đảo đứng dậy.
“Cố lão tiên sinh, ông ngồi xuống đi.” Hiện giờ Thiện Bản Thanh cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên, Cố Hồng Đào lại cúi đầu xuống nói với Tiêu Tuyết Ny: “Tiên cô, ngài ngồi xuống đi.”
Tiêu Tuyết Ny hít sâu một hơi, cắn môi nói: “Không phải, phải chăng ông Cố đã nhận nhầm người rồi?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!