"Sa thải tôi? Hầu tiểu thư thật sự cho rằng mình rất lợi hại sao!”
"Cô lại dám mắng tôi?" Hầu Đình Đình tức giận nhảy dựng lên, trước kia bởi vì Diệp Du Nhiên là vợ của Mộ Tấn Dương, Mộ Tấn Dương lại che chở coi như
bảo bối cô ta không dám làm gì, bây giờ không như vậy nữa, không có Mộ Tấn Dương cô chỉ là một nhân viên phục vụ thấp kém, muốn giết chết cô cũng dễ như giết chết một con kiến chẳng có gì khác biệt. "Tôi sẽ lập tức nói với người phụ trách chỗ này, để họ sa thải cô!"
“Đình Đình, xảy ra chuyện gì thế?” Một giọng nói nhẹ nhàng chen vào đúng lúc. “Phi Phi, cậu tới thật đúng lúc, cậu xem đây là ai!” Hầu Đình Đình mang theo giọng điệu cười nhạo chỉ vào Diệp Du Nhiên. Diệp Du Nhiên bình tĩnh nhìn về phía Hạ Phi Phi, ánh mắt chạm nhau, Hạ Phi Phi kinh ngạc, Diệp Du Nhiên sao lại ở đây?
Trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng sắc mặt cô ta không thay đổi, ngược lại còn tươi cười: "Chị à!”
Du Nhiên lạnh lùng nhìn cô ta: "Vị tiểu thư này, cô gọi nhầm người rồi?”
"Chị à, em biết chị trách em, nhưng chuyện này không liên quan gì tới em, là Tấn Dương thích em."
Tuy rằng đã ba năm trôi qua, nhưng cô ta nhắc lại chuyện cũ vẫn khiến Diệp Du Nhiên cảm thấy đau lòng khó kìm nén, không muốn vạch áo cho người xem lưng, cô quay đầu bỏ đi.
Hầu Đình Đình thấy Hạ Phi Phi xuất hiện rõ ràng to gan hơn nhiều, nhân chân bước lên trước túm lấy Diệp Du Nhiên dùng sức đẩy một cái, nước trái cây trong tay Diệp Du Nhiên lập tức đổ ra, ướt hết cả người, trên người Hầu Đình Đình cũng dính một chút, cô ta kêu lên một tiếng: "Ai da, cô làm việc kiểu gì thế?"
Lúc nói lời này trong mắt cô ta hiện rõ sự đắc ý, Diệp Du Nhiên thấy rõ ràng, Hầu Đình Đình coi mình là phục vụ, muốn vu khống để cô bị sa thải.
Ánh mắt Diệp Du Nhiên lạnh lùng, nếu là Diệp Du Nhiên trước kia chắc chắn đã tát cho một cái, nhưng bây giờ cô đã không còn là Mộ phu nhân được Mộ Tấn Dương nâng niu trong lòng bàn tay, cô đè nén cơn tức giận trong lòng, nghiêng người rời đi.