Tôn Hàn cau mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Đương nhiên anh hỏi về vị trí chỗ ngồi.
“Là Trần Hương bảo với tôi cậu sẽ đến, nên tối qua tôi đã gọi cho chủ tịch của tổng công ty, để ông ấy xếp chỗ cho cậu”, Phương Minh Nguyệt đáp.
Thế thì đúng rồi.
Công ty quốc tế Phong Hoả muốn làm ăn ở Tây Nam thì phải dựa vào công tử của Thiên Cửu Môn là Tôn Hàn, nếu anh đã muốn đến tham gia buổi tiệc hợp tác của Y Minh Nguyệt thì chắc chắn sẽ được ngồi vào hàng ghế khách quý.
“Ừm, thôi cô cứ đi làm việc đi, tôi ngồi đây một mình cũng được”.
“Vâng, đúng là hôm nay tôi rất bận, lát nữa tôi sẽ đến uống với cậu sau”.
Phương Minh Nguyệt không từ chối mà đứng dậy đi ngay.
Nhân vật chính của buổi hợp tác hôm nay là Liễu Y Y, còn trợ lý chính là Phương Minh Nguyệt, cô ta cần phải đón tiếp hơn một trăm khách mời nên vô cùng bận rộn.
Sau khi Tôn Hàn ngồi vào chỗ được vài phút thì có một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da bước tới, sau đó lịch sự chào hỏi với anh: “Công tử!”
Tôn Hàn liếc nhìn sang: “Ông là?”
“Công tử, ông Từ bảo tôi đến đây. Công tử, đây là danh sách tổng giám đốc của các thương nghiệp mà lần này chúng ta có thể thao túng. Chỉ cần công tử cho Y Minh Nguyệt ký hơp đồng thì sẽ được ký, còn không thì các thương nghiệp trong này sẽ liệt Y Minh Nguyệt vào danh sách đen ngay”, Lý Triết nói.
“Ừm, ông cứ làm việc của mình đi”, Tôn Hàn liếc nhìn danh sách rồi hờ hững xua tay.
“Vâng!”
Vèo cái, đã hai mươi phút trôi qua.
Tất cả quan khách đều đã tới.
Các món ăn ngon cũng đã bày hết lên bàn, chỉ là chưa ai động đũa.
Buổi tiệc hôm nay nhằm mục đích hợp tác giữa các thương nghiệp với nhau, nên phải có vài bài phát biểu xong thì mới ăn uống được.
Đến giờ, Liễu Y Y toả sáng bước ra giữa sân khấu trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Ánh đèn sáng choang càng tô điểm cho cô thêm rực rỡ xinh đẹp và trưởng thành.